Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 56 :
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Vị khách nam bữa trước bo tiền cho Hạnh mấy ngày sau lại quay lại, ngay khi vào trung tâm anh ấy đã thẳng tay chỉ điểm:
Hôm nay hãy để Hạnh làm cho anh đi!
Khách đã chỉ điểm đương nhiên không ai có thể cưỡng cầu, nghĩ đến chuyện lần trước được bo thêm, Hạnh vui vẻ đi vào phòng chăm sóc cho khách. Cũng như lần trước, anh khách lim dim ngủ khi được chăm sóc dịch vụ. Hạnh say sưa làm việc của mình, cô không chú ý đến biểu hiện của khách cho đến khi...
Cô cảm giác có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, Hạnh khựng lại khi nhìn vào mặt anh khách. Anh ấy đang tròn mắt nhìn cô, ánh mắt tò mò... rất gì đó, cô không biết phải diễn tả ra sao. Nghĩ mình làm chưa đúng ý Hạnh vội hỏi:
Anh thấy không hài lòng ở chỗ nào ạ?
Không, em làm rất tốt, anh rất hài lòng!
Khách thản nhiên như không.
Anh nhìn em thế này... em cứ tưởng...
Hạnh ngập ngừng rồi tiếp tục công việc, từ lúc ấy anh khách không ngủ nữa, mở mắt thao láo quan sát Hạnh không bỏ sót điểm nào, bị nhìn chằm chằm bỗng nhiên cô thấy ngượng, mất hết cả tự nhiên.
Em mới làm ở đây đúng không?
Anh khách lại hỏi tiếp.
Vâng. Em mới làm anh ạ, mà sao anh biết?
Hạnh ngạc nhiên.
Thỉnh thoảng anh vẫn hay đến đây nhưng trước đó có gặp em bao giờ đâu, vậy nên anh đoán...
À... hihi..
Hạnh vui vẻ, khách suy luận thế thì chắc chắn là khách hàng rất hay lui tới trung tâm, nghĩ tới chuyện lần trước được bo, lại thêm tấm card, Hạnh nói:
Công việc của anh có bận lắm không? Em thấy anh hay đến vào giờ hành chính thế này...
Cũng tùy lúc em ạ, nhưng nếu mệt quá anh sẽ dành thời gian đi thư giãn chút, cứ chạy đua theo thời gian mà không chú ý đến sức khỏe thì hỏng.
Dạ.
Chuyện qua chuyện lại Hạnh thấy thoải mái hơn, anh ấy cũng bớt nhìn cô chăm chú, đến khi hết giờ, Hạnh loay hoay tháo khẩu trang và găng tay thì bất ngờ bị anh khách ôm chầm lấy cô từ phía sau. Cô giật mình:
Anh đang làm gì vậy?
Suỵt, khẽ nào! Em muốn cho mọi người nghe thấy hết à?
Nói đoạn anh ta ghé vào tai Hạnh thì thầm mấy lời khiêu khích. Cô sợ hãi, lần đầu tiên từ lúc làm ở đây bị khách có hành động sàm sỡ thế này, cứ ngỡ môi trường linh hoạt, giờ giấc chỉn chu thì sẽ không sao. Ai ngờ....
Anh không buông ra em sẽ hét lên đấy!
Hạnh nghiêm nghị, cô không phải kiểu người vì tiền mà làm mấy trò bẩn thỉu này, nếu cô muốn, chẳng phải đã nhắm mắt ở lại bên Dương mà vòi vĩnh sao? Cớ gì phải lăn lộn khổ sở thế này chứ?
Biết Hạnh không phải dạng dễ "nhằn", tay khách lập tức dúi vào tay Hạnh mấy tờ polime mới cứng, ý nói cô hãy im miệng đi nhưng Hạnh quyết chống trả:
Khi chuông vừa đổ hồi đầu tiên anh Toàn đã nghe máy.
Anh đang làm gì thế?
Một câu hỏi quen thuộc mỗi khi Hạnh gọi về cho anh trai.
Anh đang làm mấy việc vớ vẩn vậy mà, đợt này rét quá, ít việc lắm em ạ.
Sang tuần anh mới đi làm.
Anh có cần tiền không, để em gửi về cho?
Hạnh nói giọng run run, cô thương anh quá, đang rất lo sợ về hoàn cảnh lúc này của bản thân song Hạnh không dám nói cho anh trai biết.
Không cần đâu, không làm việc này thì làm việc khác, anh không thiếu tiền đâu, nhúc nhắc cũng có đồng ra đồng vào.
Mà bận thế kia à? Mấy tháng chưa về nhà rồi đấy?
Vâng, chắc Tết em mới về được, cuối năm bận bịu nhiều việc quá anh ơi.
Ừ, vậy cố mà làm, Tết về nghỉ chơi một thể cũng được.
Anh này...
Hả?
Có ai đến nhà tìm em không ạ?
Hạnh ngập ngừng, cô hy vọng Dương đi tìm mình, nếu như anh cất công đến chắc chắn là vì yêu cô, không cam tâm mà để cô đi mất.
Không. Chẳng có ai tìm cả, mà sao thế?
Dạ, không sao... không có gì đâu ạ.
À, lâu rồi, có cu Dương, thằng cu giám đốc đẹp trai đấy tự nhiên đến nhà mình chơi...
Tim Hạnh bỗng đập thật nhanh khi nghe anh Toàn kể chuyện.
Anh ấy đến làm gì vậy anh?
Bảo tiện đường ghé qua chơi ăn bữa cơm vậy, chả làm gì.
Hạnh vui mừng, dẫu biết chẳng thể ở bên nhau nhưng chí ít, người đàn ông trong nỗi nhớ ấy vẫn lưu luyến mà tìm kiếm cô. Như vậy là đủ.
Dạ, vậy em tắt máy đây, chỗ này nhiều nhà cao tầng nên không có sóng anh ạ, mỗi lần nói chuyện toàn phải xuống đường để nói đấy.
Thế à, hèn gì thỉnh thoảng điện cho cô toàn thuê bao. Vậy anh tắt máy đây.