Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 68 :

Ngày đăng: 10:58 18/04/20


Mấy đứa nghịch vừa thôi, ồn ào quá chú Dương mắng cho đấy!



Anh Toàn đưa tay lên miệng ra hiệu cho cái Hoa-cái Dâu nói khẽ miệng. Lần đầu được đến nơi đẹp đẽ và sang trọng thế này nên bọn trẻ phấn khích, tò mò nghịch ngợm và cười đùa. Chẳng riêng gì bọn trẻ, anh Toàn cũng bị choáng ngợp bởi căn hộ quá đẹp, quá tiện nghi. Anh đứng ngắm nghía khắp lượt rồi ra ban công nhìn ngắm thành phố. Khắp nơi dọc các nẻo đường, ngõ phố, những băng rôn-khẩu hiệu, đèn điện pháo sáng tưng bừng đón chào năm mới. Thời gian trôi nhanh quá, mới ngày nào... bây giờ đã đến Tết! Anh thầm nghĩ rồi ngậm ngùi tiếc nuối.



Dương phụ Hạnh bày biện trái cây, bánh kẹo vừa mua ở siêu thị về, ở góc nào đó trong nhà tiếng cười khúc khích của hai đứa con gái vang lên từng hồi. Chúng đùa nhau, đuổi bắt xung quanh bộ ghế salon mềm mịn, Hanj khẽ mỉm cười "Chắc chúng thích lắm". Các cháu vui vẻ - cô cũng thấy vui vẻ, không khí gia đình ấm cúng thế này cô mong mỏi biết bao. Thằng Kiên lớn hơn chút, nó không ồn ào như hai đứa con gái, mở tivi và xem chương trình chào đón năm mới, ung dung cắn hạt dẻ.



Anh gọi anh Toàn vào nhà ngồi đi, hình như anh ấy không quen thì phải!



Hạnh ra hiệu cho Dương.



Được rồi, để anh.



Dương nhìn ra ban công, thấy anh Toàn đứng đó, vẻ mặt trầm ngâm như có tâm sự.



Anh ơi, vào nhà uống cafe với em nhé!



Anh không quen uống cafe, tranh thủ thư giãn chút chuẩn bị sang năm mới rồi!



Anh Toàn từ chối, trước nay anh không có thói quen uống cafe.



Dạ, vậy anh vào sớm nhé, ngoài này gió lạnh lắm.



Ừ, anh biết rồi.



Dương bỏ vào một mình, Hạnh lo lắng:



Sao anh ấy không vào cùng anh à?



Anh nói rồi nhưng anh Toàn thích vậy, kệ anh ấy đi, lát anh sẽ vào thôi mà, có còn trẻ con nữa đâu mà em lo?



Thôi để đấy, em đừng làm nữa, lúc tối đi siêu thị lâu chắc mỏi chân lắm rồi, để đấy lát anh làm...



Nói rồi Dương kéo tay HẠNH ra phòng khách ngồi, cô đang mang thai, sợ đứng lâu sẽ mệt nên anh lo lắng.



Em không sao... đứng có xíu ăn nhằm gì đâu?



Chuẩn bị sẵn đi lúc giao thừa chỉ ngồi chơi thôi!



Em cứ ngồi đây cho anh, hôm nay chưa uống sữa đúng không?



Hạnh lắc đầu tủm tỉm.



Anh biết mà, ngồi đấy chờ anh chút.



Dương đi vào phòng bếp, loay hoay một lát anh bưng ra một ly sữa.



Uống hết chỗ này cho anh! Muốn để con trai bố bị đói sao?



Dương nói giọng cưng nựng rồi khẽ sờ lên bụng cô. Cái thai mới hơn 4 tháng, bụng chưa to lắm, Hạnh mặc áo rộng nếu người ngoài nhìn vào không biết là cô đang mang thai.
Con đi chơi... đi chơi với bà nội!



Ngọc Vũ thích thú, cu cậu bám riết lấy bà đòi đi chơi. Dương nhìn con âu yếm:



Con thích về với mẹ Hạnh hay đi chơi với bà hả con yêu?



Con đi chơi... đi chơi!



Đấy, thằng bé nó thích đi với mẹ cơ, thế nhé, tối về mẹ gọi tiếp, đi nhanh không bố đang chờ xe ở dưới nhà.



Vâng, con chào mẹ! Bố chào con, đi chơi ngoan con nhé!



Ngọc Vũ vẫy tay liên tục tạm biệt bố, Hạnh nằm bên nghe giọng con thấy vui lây, cô nhớ con lắm nhưng lúc này đang không mặc gì, hơn nữa đầu tóc rối rắm, không tiện nói chuyện video... đành ngậm ngùi giấu mặt. Cu cậu theo bà nội đi chơi thì cô không vội nữa, ngày mai gặp con vậy... Dương bỏ điện thoại xuống nở nụ cười nham hiểm:



Em thấy chưa? Con cũng biết tạo điều kiện cho bố ở bên mẹ đấy...



Nói rồi anh nằm phủ lên người Hạnh, cả cơ thề đè lên người cô, hai cánh tay lại tham lam sục sạo, rờ rẫm. Hoàng hôn buông xuống, ở bên ngoài kia ánh sáng đèn đường dần thắp lên, những âm thanh nhộn nhịp của đường phố khiến bức tranh chiều tà càng thêm náo nhiệt. Qua ô cửa kính, trên chiếc giường cỡ lớn, Dương và Hạnh vẫn dính lấy nhau, mới xa nhau có một tuần mà sự khao khát đã hừng hực dữ dội.



Quần áo trên người Dương đã cởi ra từ lúc nào, tấm lưng trần trụi che phủ cả cơ thể Hạnh ở phía dưới, cậu nhỏ rắn chắc được thể mơn trớn hai bắp đùi cô, háo hức được vùng vẫy nơi kín đáo. Hôn môi mê đắm, Hạnh vô tình luồn tay xuống phía dưới và tinh nghịch cầm lấy cái đó của anh, mơn trớn và vuốt ve... Dương tròn mắt:



Anh thực sự... không chịu thêm được...



Vẻ mặt anh ngây ngô hết sức, Hạnh phì cười:



Thích đóng vai kẻ bại trận với em sao?



Dương lắc đầu:



Đương nhiên không thể!



Hạnh trườn người xuống phía dưới, bàn tay thon dài vẫn kích thích cậu nhỏ, ngắm nghía một lát cô nói:



Có vẻ như nó muốn được chiều chuộng?



Ý em là?



Hạnh không trả lời anh, thay vào đó, cô khẽ ngậm lấy cậu nhỏ, bờ môi tròn lại cưng nựng... Dương gần như bùng nổ, mọi dây thần kinh đều giãn ra vì sự chiều chuộng kích thích này.



Hạnh... anh sẽ bại trận thật sự... nếu em tiếp tục làm thế?



Dương không chịu thêm được, chiếc lưỡi ướt át của cô như có ma lực, cọ quét xung quanh cậu nhỏ làm anh tê lịm người, hưng phấn không kể xiết.



Dương ngồi bật dậy chiếm thế chủ động, đẩy Hạnh nằm xuống giường, tách hai chân cô ra, không ngần ngại cúi xuống và mơn trớn cô bé bằng những cái hôn ướt át. Hạnh tê dại, mỗi lần anh tác động cô bé lại tiết ra thứ dịch bôi trơn, cả người cứ run lên....



Trời tối dần nhưng trong phòng ngủ, mải bận rộn với những cảm xúc thăng hoa, Hạnh không bật đèn, bóng tối mờ mịt, hai cơ thể cứ quấn lấy nhau không rời. Mỗi lần Dương tiến sâu vào bên trong căn phòng lại phát ra tiếng kêu rên rỉ, mãn nguyện và say đắm... Triền miên và ngây ngất.... Bên ngoài kia, trời đổ cơn mưa lúc nào chẳng hay, những hạt nước li ti hắt lên cửa kính đọng lại thành những giọt sương long lanh càng làm cho cảnh tượng trở nên hữu tình...



- ------ HẾT ------