Con Riêng

Chương 1 :

Ngày đăng: 08:48 19/04/20


- Giờ này còn chưa dậy nữa? Có mỗi cái việc ở nhà cơm nước mà cũng không làm cho ra hồn. Đã vô tích sự còn lười biếng, đúng là không được cái nước gì.



Khi tôi còn đang nằm trong phòng đã nghe tiếng mẹ chồng tru tréo bên dưới. Tôi nhìn đồng hồ, đột nhiên bật dậy như cái máy. Đêm qua thằng Bo sốt khiến tôi không ngủ được, gần sáng mới chợp mắt một lát mà ngủ quên đến mức gần sáu giờ sáng mất rồi. Tôi không còn nghĩ được gì, chạy một mạch xuống bếp tất ta tất tưởi nấu ăn sáng. Mẹ chồng tôi nhìn thấy vậy thì nhếch mép nói:



- Dậy sớm quá cơ, cả nhà đang phải đợi chị đấy. Ăn rồi ngủ trương mắt lên.



- Dạ con xin lỗi mẹ, hôm qua cu Bo sốt…



Còn chưa kịp nói hết câu bà đã gạt đi:



- Vào nấu nhanh nhanh lên, chồng chị với ba chồng chị không chờ được nên ra ngoài ăn sáng rồi. Giờ vào nấu cho thằng Chin với mẹ nó bát bánh đa cua ăn sớm còn đi đón ba thằng Chin. Nhớ phần cua đấy tôi bóc để nấu cho cái Ly với cu Chin ăn thôi đấy. Thừa thì cho vào tủ, mai nấu tiếp. Còn tôi nấu cho tôi bát cháo loãng là được.



- Dạ vâng ạ.



Mẹ chồng tôi quắc mắt nhìn tôi, có lẽ định chửi thêm vài câu thì trên tầng có tiếng bước chân của chị Ly và cu Chin. Vừa nhìn thấy chị Ly mẹ chồng tôi cũng tiến lại gần sau đó lên tiếng:



- Ôi, sao hai mẹ con không ngủ thêm đi. Khi nào được ăn thì mẹ gọi xuống.



- Dạ, để con xuống phụ thím Thuỷ nấu ăn – chị Ly đáp lại



- Khỏi cần, có gì đâu con, nấu mấy cái món đơn giản ý mà. Nào, đi lên ngồi xuống đây, Chin lại đây bà nội yêu cái.



Tôi liếc mắt nhìn lên thấy thằng cu Bo đứng ngay dưới chân cầu thang nhìn mẹ chồng tôi ôm ấp anh Chin mà sống mũi tôi cũng cay xè. Cu Bo cúi mặt đi qua cũng không ai để ý, nó bước xuống dưới gian bếp cùng tôi, nhìn thấy con tôi vừa bóc bánh đa vừa nói:



- Bo của mẹ còn mệt không?



- Dạ không. Mẹ nấu gì đấy ạ?



- Mẹ nấu cháo thịt cho Bo ăn nhé.



Cu Bo nghe vậy gật đầu, rồi lại đứng nép vào cánh cửa nhìn lên gian phòng khách đầy thèm thuồng. Tôi thương con, nhưng không biết phải an ủi con thế nào để con đỡ tủi thân. Chị Ly là chị dâu của chồng tôi, hai vợ chồng anh chị sống ở trên Hà Nội nhưng dịp này gần Tết nên chị Ly về trước, một lát nữa anh Cường anh trai ruột của chồng tôi mới về sau. Cây đào ngoài phòng khách đã nhú những nụ hồng chúm chím, năm nào cũng vậy, cứ gần dịp xuân về lòng tôi lại có chút buồn buồn. Nấu xong đồ ăn sáng, tôi liền gọi mọi người xuống. Thằng cu Bo không hiểu chuyện liền leo tót lên gắp vào bát bánh đa cua tôi nấu cho thằng Chin. Còn chưa kịp nói với con ốm thì phải ăn cháo thịt mẹ chồng tôi đã chạy lại dùng đũa gõ lên tay Bo rồi quát lên:



- Bánh đa cua là nấu cho anh Chin, sao mày dám đụng vào?



Bo nghe vậy khẽ buông ra nhảy xuống ghế cúi mặt không đáp. Chị Ly liền lên tiếng:



- Ai ăn cũng được mà mẹ. Cháu nó thèm cứ để nó ăn.



Nói rồi chị Ly định san bớt bát bánh đa cua ra, nhưng tôi đã ngăn lại:



- Thằng Bo nhà em đêm qua sốt cả đêm. Em cho nó ăn chút cháo thịt loãng rồi uống thuốc thôi chứ không dám cho ăn cua.



- Thế em cũng ngồi vào đây mà ăn đi.



- Dạ mẹ với chị và Chin cứ ăn trước đi, em đút cho Bo xong em ăn sau.



Mẹ chồng tôi hẩy hẩy tay chị Ly gật gù:
- Bốn năm tuổi thì cũng biết rồi chứ cái gì nữa. Tất cả là do con mẹ nó không biết dạy.



- Mỗi người có cách dạy con riêng mà mẹ. Cu Bo tính ra cũng ngoan ấy chứ.



- Bản chất có thể ngoan nhưng vì con mẹ nó dạy nên mới hư như vậy. Nói thật nhà con mẹ nó dột từ nóc dột đi, kể ra mà nhà nó được đàng hoàng tử tế bằng một góc của con mẹ đã không nói làm gì. Ngay từ đầu về mẹ đã không ưa, nếu không phải vì chửa rồi thì làm sao nó có chửa bước chân vào cái nhà này.



Những câu nói này, tôi đã nghe đến mòn cả lỗ tai. Có tiếng chị Ly lại cất lên:



- Con thấy thím ấy cũng hiền lành tử tế mà. Có mâu thuẫn gì mẹ cứ nói với thím ấy xem chứ con sợ mẹ đang hiểu nhầm thím ấy rồi.



- Cái dòng giống nhà con này đĩ thoã có tiếng rồi con ơi. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh con ạ. Đấy con xem, ba nó có tận ba đời vợ lận…



Tôi cố đưa tay bịt tai cu Bo lại, nhưng hình như nó đã nghe được giương đôi mắt ngây thơ nhìn tôi hỏi:



- Mẹ, đĩ là gì hả mẹ.



Nhìn con, tôi bỗng ứa nước mắt đặt nó lên giường sau đó đóng chặt cửa lại rồi nói:



- Không có gì đâu con. Con ngủ đi.



- Hôm nay con được ngủ với ba mẹ à? Ba đâu mẹ?



- Ba đi có việc rồi, con nằm xuống nhắm mắt lại đi, để mẹ gọi ba.



Cu Bo ngoan ngoãn xoay lưng vào góc tường. Tôi với điện thoại gọi cho Dũng. Đầu dây bên kia gắt gỏng:



- Có chuyện gì?



- Đêm rồi anh về đi, thằng Bo nó hỏi anh này.



Không có tiếng trả lời của Dũng, chỉ có tiếng tút tút rồi tắt phụt của điện thoại. Tôi thở dài buông máy đặt lên đầu giường an ủi cu Bo:



- Ba hôm nay có việc nên về muộn, hai mẹ con mình ngủ nha.



- Lâu rồi con mới được ngủ với ba mẹ mà ba lại không ở nhà, buồn ghê luôn á mẹ.



- Ngoan, ba đi kiếm tiền mua sữa cho Bo mà.



Bo thấy tôi nói vậy thì nhắm nghiền mắt, tôi cũng nằm xuống tắt điện rồi ôm chặt lấy con. Tôi trằn trọc mãi đến ba giờ vẫn không ngủ được, khi còn đang nhắm mắt nhớ lại những ký ức đau thương thì bên dưới lại có tiếng cạch cửa rồi có tiếng mẹ chồng tôi rít lên:



- Trời ơi, đi uống cái gì mà say bét nhè ra thế này? Con vợ mày thì ngủ chết trương trên kia. Mày chỉ làm khổ mẹ thôi Dũng ơi là Dũng, tý ba mày thấy lại lu loa lên cho mà xem.



Tôi nghe vậy liền mở cửa định chạy xuống dưới, thế nhưng mới đến chân cầu thang đã khựng lại khi nghe mẹ chồng tôi nói:



- Này, Dũng, con Nga nó về được mấy hôm rồi đúng không con? Lúc nãy con đi gặp nó à?