Con Riêng

Chương 17 :

Ngày đăng: 08:48 19/04/20


Không biết tôi khóc bao lâu, cái Chi với chị Lan dường như cũng nhận ra bất thường liên tục hỏi:



- Rốt cuộc là sao? Bo có vấn đề gì.



- Mày nói tao nghe xem nào, đừng khóc nữa.



- Thuỷ, nói xem Bo bị sao?



- Bác sĩ đã nói gì?



Tôi nhìn chị Lan với cái Chi quệt nước mắt khẽ nói:



- Hai người vào trông Bo giúp em em đi mua cháo cho thằng bé.



- Nhưng rốt cuộc thằng bé bị sao mà mày khóc ghê thế?



- Không sao đâu, có gì tý tao nói sau.



Cái Chi không hỏi nữa, mở cửa đi vào, tôi cũng đứng dậy bước đi, bên trong tiếng cái Chi oang oang cất lên:



- Chồng yêu của Chi thấy trong người sao rồi?



- Con bảo con không phải chồng yêu của dì mà.



- Xì, Bo chẳng có tý mắt thẩm mĩ hay nhìn người gì hết. Sau này Bo lớn Bo lại say đứ đừ dì cho mà xem.



Tôi nghe xong nước mắt lại lăn dài liền chạy vào nhà vệ sinh xối nước lên mặt. Phải cố gắng lắm tôi mới dần bình tĩnh trở lại rồi đi xuống cang tin mua cho Bo chút cháo. Lúc lên Bo vẫn đang nằm nói chuyện với cái Chi còn chị Lan thì đang lau người cho thằng bé. Thằng bé ngoan ngoan nghe lời tôi ăn hết bát cháo rồi bắt đầu ngủ. Lúc này tôi mới nhận ra con xanh xao gầy hẳn đi. Cái Chi mang cạp lồng cháo đi rửa rồi hỏi nhỏ:



- Rốt cuộc thằng bé bị sao?



Tôi bặm môi nghẹn giọng nói:



- Chưa có kết quả chính xác, mai xem thế nào đã.



- Nhưng bác sĩ nói gì mà mày khóc như vậy, tình trạng thằng bé không tốt à?



- Ừm.



- Thế giờ…



- Vé máy bay huỷ giúp tao được không?



- Ừ được.



- Mày về đi, đưa chị Lan đi ăn cơm rồi đưa chị ấy về nhà mày nhé, tao ở lại với Bo, bệnh viện không cho ở lại đông quá.



- Được rồi, thế mày ăn gì đi đã.



- Tao biết rồi mày về đi tý tao ăn sau.



Cái Chi gật đầu đứng dậy, tôi dặn dò chị Lan mấy câu trước khi chị về. Khi hai người đi khuất xung quanh tôi lại là bức màn cô đơn. Tôi đưa tay vuốt mái tóc Bo mà thương xé lòng xé gan. Đôi mắt và sống mũi cao của Bo giống Vinh nhưng môi và hai bầu má hồng hào cùng gương mặt lại rất giống tôi. Tôi cởi dép, không muốn ăn uống gì định leo lên giường nằm với con thì có điện thoại. Là một số lạ, tôi ban đầu không định nghe, nhưng sợ có việc gì cuối cùng đành nhấn nút. Đầu dậy bên kia giọng khàn đục cất lên:



- Cô Thuỷ, cô suy nghĩ thế nào rồi? Có đồng ý nhường quyền nuôi thằng bé không?



Tôi nhìn Bo, không kìm được lao ra ngoài rít lên:


Khi ký xong ông Quang liền ra thẳng chỗ bác sĩ Trung nói gì đó. Tôi đứng bên ngoài nhìn con qua ô cửa nhỏ. Sự cố chấp của tôi khiến thằng bé phải chịu những đớn đau này, tôi hận bản thân, hận đến vô cùng. Giá mà tôi nói sớm hơn, giá mà tôi có thể đồng ý với ông Quang sớm hơn thằng bé đã không phải khổ sở thế này. Anh Thành tháo một số dây dợ sau đó đẩy thằng bé về buồng chăm sóc đặc biệt. Tôi cùng cái Chi đi sau, khi thằng bé vừa được đẩy vào buồng đột nhiên có tiếng giày nện trên nền đất, tôi quay sang chợt thấy Vinh đang chạy đến, anh vẫn mặc nguyên bộ đồ an ninh, trên vai đeo chiếc cặp chưa được khoá kỹ càng, bộ quần áo trong cặp thò cả ra mới nhìn cũng hiểu anh rất vội vàng để đến được đây. Có điều dường như anh không để ý đến những thứ không được chỉn chu, cứ mặc kệ thế lao thẳng về phía tôi. Khi tới gần, anh không nhìn mà đưa mắt vào phía trong… khẽ hỏi:



- Thằng bé đâu?



Giọng anh nghẹn hẳn đi, tôi không đáp nổi, mà nấc lên, cái Chi đỡ tôi rồi nói:



- Thằng bé nằm trong kia.



Anh Thành quay sang Vinh khẽ nói:



- Anh theo tôi đi rửa tay và thay mặc đồ tiệt trùng rồi mới vào thăm bé. Từng người vào lần lượt thôi.



Lẽ ra tôi muốn thăm con trước, nhưng nhìn thấy Vinh, thấy nỗi đau đớn trong mắt anh cuối cùng cũng đành để a trước. Vinh thay đồ xong được anh Thành dẫn vào. Hôm trước tôi nghe chị Liên nói Vinh đi công tác, có lẽ ba anh biết chuyện nên đã thông báo, còn việc vì sao ông biết tôi cũng không rõ. Vinh đi vào, từng bước chân nhẹ nhàng trên nền gạch rồi đột nhiên anh lao đến cúi gập người ôm lấy Bo. Tôi thấy bờ vai anh run lên, từng giọt nước mắt chảy dài trên khoé mắt rồi lăn xuống lớp khẩu trang. Lúc này tôi cũng không kìm đưa tay quệt ngang dòng nước mặt chát. Anh cứ ôm con như vậy, rồi buông con ra đưa bàn tay chạm lên mái tóc con. Dường như nỗi xúc động của anh vẫn không vơi đi… đôi mắt đỏ hoe, những dòng nước vẫn thi nhau chảy xuống. Vinh khóc rất nhiều, tôi chưa từng nghĩ người đàn ông lạnh lùng ấy khi đứng trước Bo lại yếu mềm như vậy. Bàn tay to lớn của anh cứ liên tục chạm vào từng thớ da thịt của con Anh Thành nhìn tôi hỏi nhỏ:



- Thằng bé hình như tỉnh rồi, nếu cô cũng muốn vào luôn thì thay đồ đi.



Tôi gật đầu thay đồ rồi bước vào, vừa vào tới nơi đã nghe tiếng Vinh lạc đi:



- Ba đây con, gọi ba đi con.



Lúc này Bo khẽ giương đôi mắt ngây thơ hỏi tôi:



- Mẹ… chú công an… sao chú lại bảo chú là ba con? Chú có phải ba của con không mẹ?



Tôi bặm chặt môi sau lớp khẩu trang đáp lại:



- Ừ, là ba của Bo.



- Vậy ba Dũng…



Nghe Bo nói xong Vinh liền đáp vội:



- Ba Dũng là ba nuôi, còn ba là ba ruột của con.



- Thật không mẹ?



- Thật.



- Vậy sao ba lại không ở với mẹ con mình từ nhỏ.



- Tại ba đi nước ngoài giờ ba về rồi Bo ạ.



Bo nhìn Vinh, rồi tự nhiên bật ra:



- Ba.



Nghe đến đây Vinh lại run lên, anh quay mặt đi nhưng tôi cũng kịp nhận thấy nước mắt anh rơi. Bo nhìn Vinh, hình như con định nói gì nhưng rồi lại thôi. Vinh đứng dậy, nhìn tôi rồi nói:



- Tôi đi chọc tuỷ. Cô ở đây với con.



Khi anh vừa ra đến cửa Bo liền nói:



- Ba ơi đừng khóc nữa… chú công an là phải mạnh mẽ.



Vinh quay lại gật đầu rồi bước vội đi.