Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng
Chương 13 :
Ngày đăng: 21:04 21/04/20
Rất khuya Ngô Diệu mới về tới nhà. Ông bà Ngô vẫn chưa ngủ, đang ngồi nói chuyện với Phi Phi.
“Bố mẹ”. Cô đóng cửa, ôm Champagne vuốt ve, “Bố mẹ vẫn chưa ngủ ạ?”
“Diệu Diệu!” Ông Ngô vẫy tay gọi Ngô Diệu, “Xem này, báo hôm nay đều giới thiệu tranh của Tài Tần”.
“Thế ạ?” NGô Diệu đọc báo, hóa ra bức tranh Con sâu tình yêu của con mèo trừu tượng Lạc Tài Tần vẽ đạt giải thưởng rất lớn.
“Giỏi thế thật ạ?” Ngô Diệu không kìm được khen ngợi,
“Thằng nhóc này đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà rất có tương lai” Ông bà Ngô nhìn thế nào cũng thấy rất hài lòng, Ngô Diệu có sự cảm tiếp thep đây sẽ là màn đại hội tập thể khuyên kết hôn nên vội vã kéo Phi Phi lên tầng.
“Đúng rồi”.
Tắm rửa xong hai người đi ngủ, Ngô Diệu đột nhiên nhớ ra, “Hôm nay lúc ăn cơm đầu tiên là gặp Lưu Di và Trâu Thiếu Đông, sau lại gặp Tần Tiểu Mạn và Hẩu Khải”.
“Hả?” Phi Phi ngạc nhiên, “Mày ăn cơm với ai thế?”
“Lạc....Lạc Tài Tần” Ngô Diệu lắp bắp, “Anh ấy có voucher mời tao đi ăn”.
“Ăn ở nhà hàng nào?”
“NHà hàng Quốc tế”.
“Oa”. Phi Phi nhỏm dậy, “Ý mày là, Lương Tiểu Mạn đã thăng cấp tới mức một mình đi ăn với Hầu Khải rồi à? Bọn họ có biết mày ăn ở đó không? Sao mà trùng hợp thế?:
“TRùng hợp thôi”. NGô Diệu nhún vai, “Tao và Lạc Tài Tần tình cờ gặp nhua mà”>
“À..Nếu mà biết Trâu Thiếu Đong mời đi ăn ở nhà hàng Quốc tế, tao cũng đi rồi”.
“Anh ta cũng mời mày à?”
“Mời chứ. Tao và Lưu Di phụ trách việc mở phòng tranh lần này mà, làm việc hiệu quả nên hắn ta mới mời bọn tao ăn cơm”.
Phi Phi chợt cười hì hì, “Nhưng nghẹ do chính tay quý ngài No.1 làm cũng không tồi”.
Mấy hôm nay Ngô Diệu không chú tâm buôn bán, thế nên sáng ra đã đưa Champagne tới cửa hàng, mở cửa làm ăn. Phòng tranh vẫn chưa mở của, chắc là Lạc Tài Tần đang đưa tiễn ông đoạn đường cuối cùng.
Hơn mười giờ, Ngô Diệu đang học may theo sách hướng dẫn thì thấy có một cậu thanh niên lén lút nhìn phòng tranh của Lạc Tài Tần. Có thể cậu ta là phóng viên, nhưng cậu ta không mang theo máy ảnh mà trông giống sinh viên hơn.
Buổi chiều cứ thế ồn ã trôi qua. Lưu Di tham quan phòng tranh của Lạc Tài Tần xong thì mãn nguyện ra về. Trước khi đóng cửa hàng Ngô Diệu nhận được tin nhắn của Trâu Thiếu Đông mời cô đi ăn.
Ngô Diệu nhắn trả lời, “NO!”, rồi dắt Champagne đủng đỉnh về nhà.
Rẽ qua góc phố, định mua mấy cốc trà sữa vừa đi vừa uống, bất chợt cô trông thấy loáng thoáng bóng người quen quen. Cô giật nảy mình, tên kia sao lại đi theo mình chứ! Nếu đi khỏi khu phố sầm uất, thì sẽ rẽ vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ, nên Ngô Diệu không dám đi, cứ đững nguyên tại chỗ chần chừ. Phát hiện cô đang đợi mình, người kia bèn chạy mấ, Ngô Diệu thở phào dắt Champagne đã nghe phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngoảnh đầu lại thì thấy tên kia đuổi theo mình.
“A!” Diệu Diệu thấy cạu ta đang chạy về phía mình thì sợ hãi hét toảng lên, kéo Champagne bỏ chạy, Champagne chẳng hiểu gì, còn ngoảnh đầu lại nhìn người kia, ngu ngơ không chạy nhanh nổi.
Chỉ chạy được vài bước Ngô Diệu đã bị đuổi kip. Khi tên kia định đưa tay ra kéo cô lại, cô bèn ném cốc trà sữa, rôi cầm túi xách đánh trả, “Đồ biến tháo! Cứu tôi với!”
Cậu ta liền giơ ngón tay ra hiệu với cô, “Suỵt, suỵt!”
Ngô Diệu chưa bao giờ sợ như thế, cô đang nghĩ phải nâng âm lượng hét mất tiếng nữa thì cậu ta hạ giọng thì thào, “Chị đừng kêu nữa, tôi có chuyện muốn nói với chị”.
Cô lo lắng, ôm Champagne trừng mắt với cậu ta.
“Tôi....” Cậu chàng xua xua tay, “Tôi khoonh biến thái. Tôi có chuyện muốn nói với chị mà”.
“Nói”. Giọng Ngô Diệu run run, trong ngõ không có người, chỉ có cô, Champagne và một người trông như biến thái,
“Chi có biết có người muốn hại Lạc Tài Tần không?”
Cậu hỏi của cậu ta khiến Ngô Diệu sững sờ. Cô thả Champagne ra, “Cái gì?”
Cậu chàng gãi đầu, “Tôi nghe nói, có người trộm tranh của Lạc Tài Tần, định vu cáo anh ấy tìm người vẽ họ”.
“Thật à?!” Ngô Diệu sợ hãi, “Ai da, chẳng trách gần đây lại bị trộm tranh. Sao cậu không nói chuyện này với Lạc Tài Tần?”
“Anh ất......Anh ấy là thần tượng của tôi, tôi không dám nói chuyện với anh ấy. Tôi....hồi hộp”.
“Xì!” Thế giới to lớn này đúng là nhiều chuyện kì thú, Ngô Diệu cũng không sợ cậu ta nữa, hỏi, “Ai làm chuyện này?”
“Mấy sinh viên không đứng đắn trong học viện mỹ thuật”. Nói rồi, cậu ta liền nói cho cô nghe tên và kế hoạch sơ lược của những người đó, rồi nhanh chân chạy mất.
Ngo Diệu thấy đây không phải chuyện đùa, bèn nhanh chóng gọi điện nói chuyện với Lạc Tài Tần.
Đê, ấy, cảnh sát mai phục gần con ngõ đã tóm được bon trộm tranh cùng tang chứng vật chứng......