Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng

Chương 15 :

Ngày đăng: 21:04 21/04/20


Chẳng còn ai là trẻ con nữa, thế nên tiệc sinh nhật cũng chẳng ầm ĩ ồn ào gì, chỉ nghiêm chỉnh ăn uống mà thôi. Cả bữa ăn Ngô Diệu và Phi Phi nói chuyện liên miên, Lạc Tài Tần và Trâu Thiếu Đông thì cùng bàn luận việc đầu tư phòng tranh. Lạc Tài tần hình như có ý định muốn đầu tư một phòng tranh cho riêng mình, phòng tranh bây giờ chỉ dùng để làm phòng làm việc đơn thuần, không bán tranh để khỏi bị làm phiền.



Tới gần chín rưỡi, Phi Phi nhân được điện thoại của Liêm Khải hẹn đi xem phim đên nên xin phép về trước. Ngô Diệu xách thức ăn và nửa chiếc bánh gato con lại, chuẩn bị về nhà.



Trâu Thiếu Đông định lái xe đưa cô về, nhưng Ngô Diệu nói muốn đi bộ, vì ăn nhiều như thế về lại ngủ luôn, sẽ bị béo. Trâu Thiếu Đông cũng không ép cô, lái xe về công ty. Còn Lạc Tài tần tiễn Ngô Diệu.



“Anh cầm giúp em nhé?”



“Không cần, tay chân em còn đủ, không thể bắt nạt người mới khỏi bệnh như anh được”.



“Chỉ nứt xương thôi mà?” Lạc Tài tần lắc đầu.



Hai người đi thêm một lúc nữa, Ngô Diệu chợt cảm thấy hơi xấu hổ không biết phải nên nói gì, Lạc Tài tần cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi bên cô....Bầu không khí dường như không thoải mái lắm, mấy hôm trước gặp nhau còn nói cười vui vẻ mà.



“Khụ khụ”. Lạc Tài Tần khẽ ho một tiếng.



“Anh sắp chuyển phòng tranh rồi à?” Thấy nhạt nhẽo như thế này thì không hay, Diệu Diệu vội vàng hỏi.



“Ừm.....để tranh ở đây không an toàn, nên anh chuẩn bị tìm một phòng tranh cho ra dáng một tí, tiện cho việc mua bán. Nhưng anh không dọn đi khỏi chỗ bây giờ, mà để làm phòng làm việc”.



“ừm”. Ngô Diệu nghe ra, hình như Lạc tài tần còn nhấn mạnh vào ba chữ, “Không dọn đi”.



di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m



Lại một lúc nữa, hai người cứ nói chuyện với hau câu được câu chăng, cảm giác chẳng khác gì khóa kéo bị kẹt....không thấy hòa hợp khi đi bên nhau như trước nữa, cảm giác hơi bất an.



Tới cổng khu nhà, Ngô Diệu vẫy taxi giúp Lạc Tài Tần.



“Anh đưa em vào tận nơi nhé”



“Không cần đâu”. Ngô Diệu tủm tỉm cười đẩy anh vào taxi, “Anh mau về nhà đi, tối rồi gọi taxi khó lắm”.



Lạc Tài Tần lên xe, vẫy tay với Ngô Diệu.



Ngô Diệu chạy biến đi.



Phù...



Lạc tài Tần thở dài, thú vị rồi đây, ngày giỗ của ông lại gần sinh nhật Diệu Diệu...nghĩ một lát lại lắc đầu, “Sao trông cậu xuống tinh thần thế, cãi nhau với người yêu hả?’



“Không ạ”. Lạc Tài Tần lắc đầu.



“Thanh niên mà, tình yêu là thế đó”. Tài xê vẫn tào lao, “Đàn ông con trai phải ga – lăng một chút, bình thường tặng hoa, ăn nói ngọt ngào, phụ nữ dễ dỗ lắm”.


diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn



Trâu Thiếu Đông vốn đang định nói tiếp thì di động đổ chuông, vỗn dĩ hắn hẹn khách bàn chuyện làm ăn, giờ tới muộn nên khách hàng thúc giục. Ông Ngô bảo Trâu Thiếu Đông đi trước vì công việc là quan trọng, đừng để lỡ việc làm ăn, mọi người từ từ nghĩ cách, dù sao lần này Diệu Diệu không sao là may mắn lắm rồi. Trâu Thiếu Đông đưa mắt nhìn Ngô Diệu, lại nhìn sang Lạc Tài Tần, cuối cùng gật đầu, đứng dậy nhanh chóng rời đi. Bà Ngô bảo Lạc Tài Tần cùng lên tầng với Ngô Diệu, còn mình và ông chồng ở dưới bàn đối sách.



Tới khi cả hai đã đi, bà Ngô giật tay chồng mình nói nhỏ, “Này, Tiểu Tần chắc chắn có ý với Diệu Diệu nhà ta đấy”.



Ông Ngô nhìn lên rồi hài lòng đáp, “Nhưng con bé nhà mình không để tâm, trông chúng không thân mật lắm”.



“Hay là chúng ta tạo thêm cơ hội cho chúng nó?” Bà Ngô cười hỏi, “Hoặc là để hôm nào tôi hỏi Tiểu Tần nhé?”



Ông Ngô nghĩ một lát, rồi gật đầu đống ý.



Ngô Diệu trong phòng vuốt ve Champagne, Lạc Tài Tần ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi, “Sao thế?”



“Em không muốn tới công ty làm việc. Cửa hàng rất tốt, ở đó người tới người lui náo nhiệt”.



“Thế cứ mở cửa hàng tiếp”.



“Nhưng gặp phải biến thái”. Ngô Diệu chun mũi.



“Anh có thể đưa đón em”.



“Hả?” Ngô Diệu nhìn Lạc Tài Tần không hiểu, “Đưa đón?”



“Dù sao em cũng chẳng lo lắng chuyện tới sớm tới muộn, sáng ngủ dậy nhắn tin cho anh, anh tới đón em, đóng cửa hàng anh lại đưa về....Anh có thể mua ô tô cho tiện”.



“Không....không cần đâu”. Ngô Diệu nghi hoặc nhìn Lạc Tài Tần, “Phiền phức lắm”.



“:Anh không thấy phiền”. Lạc Tài Tần bóp tai Champagne, “Ngày nào cũng được gặp nhau là vui rồi”.



Tai Ngô Diệu nóng lên, cô bóp đuôi Champagne, “Ừm.......”



“Em hiểu ý của anh chứ?” Lạc Tài Tần cũng không khách sáo, biết con ốc sên Diệu Diệu này sẽ rúc vao trong vỏ, liền truy đuổi tới cùng không tha.



“Hả?”



Quả nhiên, Ngô Diệu ngơ ngẩn tròn mắt nhìn anh, cô không biết ý này là ý nào.



Lạc Tài Tần lại mỉm cười hài lòng gật đầu, “Ừ, xem ra là hiểu rồi”.



Ngô Diệu đỏ bừng mặt, chuyện gì thế này?



Ở cầu thang, ông bà Ngô lại thấy quá vui, hai người rón rén xuống nhà. Được lắm! Có một đứa thích là được!