Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng

Chương 6 :

Ngày đăng: 21:04 21/04/20


Kết thúc một ngày làm việc, Trâu Thiếu Đông chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua cửa phòng làm việc của Trương Phi Phi thì phát hiện cô vẫn đang làm thêm giờ, bánh pizza vẫn đặt trên bàn.



Nghĩ một lát, Thiếu Đông bèn quay về phòng làm việc, gọi điện thoại tới nhà Ngô Diệu, hỏi bà Ngô xem Ngô Diệu đã về nhà chưa, mình muốn hẹn Ngô Diệu ăn cơm.



Bà Ngô không giấu giếm, lo lắng Ngô Diệu lang thang một mình ở ngoài tới nửa đêm, có Trâu Thiếu Đông ở cùng thì tốt, nên kể sơ qua tình hình trong nhà, dẫu sao cô chị họ Lương Tiểu Mạn của Ngô Diệu cũng là họ hàng với Trâu Thiếu Đông, mọi người đều quen biết nhau.



Sau khí gác điện thoại, Thiếu Đông bưng tách café tới bên cửa sổ, nhìn dòng người đến đến đi đi phía dưới, nghĩ ngợi.



không biết thời gian trôi qua được bao lâu, bỗng thấy một chiếc xe đạp ngả nghiêng băng qua đường, người đạp xe là Lạc Tài Tần, Ngô Diệu ngồi ở phía sau ôm Champagne.



Khắp khu buôn bán toàn nhà cao tầng này đều là dân công sở đi lại gấp gáp, trông hai người này có phần nhàn nhã...thật đúng là đau cả mắt.



Trâu Thiếu Đông uống một ngụm café, thản nhiên nhìn chiếc xe dừng lại. Lúc đi xuống xe Ngô Diệu không cẩn thận trượt chân một cái, suýt nữa là ngã bệt xuống đất, may mà Lạc Tài Tần nhanh tay đỡ được, Trâu Thiếu Đông lắc đầu, cô vẫn vụng về chẳng khác gì ngày trước.



Trương Phi Phi đang bận xe lại phân cảnh đã chụp được hôm nay, Ngô Diệu cũng không làm phiền cô, vừa cắt một miếng bánh pizza nhỏ nhỏ đút cho Champagne, vừa kể lại chuyện chị họ và anh rể.



“Mẹ nó!” Trương Phi Phi nghe xong máu nóng bốc lên, “Anh rể nhà mày là giống gì thế? Ngoại tình thì thừa nhận đi, không phải ly hôn lấy con bồ ấy về là được rồi à, sao còn cạn tàu ráo máng tống chị họ mày vào bệnh viện tâm thần chứ?!”



“Thế nên tao đã kể cho mẹ tao rồi!” Ngô Diệu nằm bò ra bàn nhìn Phi Phi tổng hợp lại các phân cảnh.



Lạc Tài Tần tựa vào bàn, lật xem ảnh thiết kế tạo hình do họa sĩ trong công ty vẽ, thấy ỹ tưởng về game rất thú vị.



“Diệu Diệu, việc Mẫn Chấn Vũ tới tìm mày cũng thất đức quá đấy!” Phi Phi vừa nói vừa ghép cấc phân cảnh thành bản xem thử.



“Tao chỉ không hiểu, tại sao hắn phải tóng chị họ tao vào bệnh viện tâm thần mới chịu thôi? không phải bên nhà tao không cho họ ly dị, bác tao đã nói từ lâu rồi”.



“Vấn đề danh dự”.



Ngoài cửa chợt có tiếng người nói chen vào.



Ngô Diệu vừa nghe thấy thì mí mắt giật giật, ngoảnh đầu lại nhìn, quả nhiên là Trâu Thiếu Đông.



“Tiểu Mạn tới trường gây rối, nghĩa là mọi người trong đại học sư phạm đều biết Mẫn Trấn Vũ có tình nhân, trực tiếp ảnh hưởng tới tiền đồ của anh ta”. Trâu Thiếu Đông cầm tách café bước vào, “Nếu Tiểu Mạn nhập viện vì chứng bệnh thần kinh trần trọng, thì hành vi ngoại tình của Mẫn Chấn Vũ sẽ biến thành hành vi có thể cảm thông và thấu hiểu”.



“Oa” Trương Phi Phi vỗ tay, “Cách đê tiện thế này mà cũng nghĩ ra được! Tên trí thức ấy khốn nạn thật!”



Ngô Diệu lại nhìn Phi Phi ý hỏi, “không phải mày nói Trâu Thiếu Đông không ở đây sao?”



Phi Phi cười gượng mấy tiếng ý nói, “Ai biết được, chắc hắn ta đã đoán được từ trước’.



“Trông thế nào?” Trâu Thiếu Đông hỏi Lạc Tài Tần, “Mấy bản thiết kế này cũng được đấy chứ?”



Lạc Tài Tần gật đầu, “không tồi, nhưng hình như chưa đủ độ đồng nhất giữa phông cảnh và nhân vật”.



“Đúng rồi, tôi cũng thấy thế!” Trương Phi Phi lập tức ngẩng đầu lên, “Cảnh quá sáng”.



“Mai nhớ bảo bọn họ sửa laị”. Trâu Thiếu Đông cũng nhận ra vấn đề.



Ngô Diệu đang nghĩ hay là đi trước thì di động đổ chuông, là mẹ gọi.
“Đúng rồi, Diệu Diệu.” Liêm Khải vừa lái xe vừa hỏi, “Phi Phi đã tan làm chưa? Gọi cô ấy cùng đi ăn bữa cơm chúc mừng luôn nhé?”



Ngô Diệu thấy hai người đó mang bộ mặt sau cơn mưa trời lại sáng thì có hơi bực, gọi điện về nhà thì bà Ngô báo tin mừng, “không sao rồi, chị họ con rất khỏe, cũng rất hợp tác chữa bệnh, còn nói chuyện với bác sĩ nữa. Bác sĩ bảo nó hồi phục rất nhanh, ở lại bệnh viện theo dõi thêm mấy ngày nữa là có thể về nhà rồi.”



Ngô Diệu khoanh tay không hiểu sao mọi chuyện lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế? không biết kịch bản này ở đâu ra đây…



Ba ngày sau, mọi chuyện có biến chuyển. Liêm Khải tới buôn chuyện, nói Mẫn Chấn Vũ bị Hứa Hiểu Hồng bắt quả tang trên giường với bồ, thanh danh bê bối và đã bị trường đuổi việc.



“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Ngô Diệu nghĩ không ra.



Lạc Tài Tần vừa vẽ, vừa trả lời: “Chuyện này thực ra cũng không rắc rối, vấn đề nằm ở chỗ không ai chịu tin chị họ em.”



Ngô Diệu không hiểu, “Là ý gì?”



Chị họ em nói anh rể cô ngoại tình, mọi người đều không tin, nhưng có từng nghĩ rằng, tại sao chị họ em phải cào sinh viên nữ không?”



Ngô Diệu ngẩn ra, há hốc miệng nhìn Lạc Tài Tần: “không phải là …”



“Anh rể em không chỉ đơn giản là bắt cá hai tay như thế đâu!” Lạc Tài Tần cười lắc đầu, “Năm ấy, anh ta cưới chị họ em vì cô ấy xinh đẹp, rồi tìm tới Hứa Hiểu Hồng vì cô ấy có lợi cho tiền đồ của anh ta. Em nghĩ xem, Hứa Hiểu Hồng là kiểu người nghệ sĩ, còn Mẫn Chấn Vũ là kẻ lưu manh, anh ta tìm thêm một cô bồ nhí nữa là điều hoàn toàn dễ hiểu! Đây cũng là nguyên nhân tại sao Mẫn Chấn Vũ xúi Hứa Hiểu Hồng dời trường.”



“À, hóa ra là như thế!” Ngô Diệu bừng tỉnh.



“thật ra Trâu Thiếu Đông không đi tìm anh rể em. Cậu ta chỉ sai người đi tìm bạn cùng phòng với nữ sinh viên bị chị em cào hỏi thăm, đưa ít tiền là mấy cô bé kia khai thật. Thế là cậu ta gọi điện cho anh, bảo anh nghĩ cách cho Hứa Hiểu Hồng biết”. Lạc Tài Tần nặn màu lên bảng pha màu, trộn ít màu đen, rồi lại pha thêm ít màu đỏ, “Điều cậu ta muốn là khiến Hứa Hiểu Hồng nghi ngờ nhân phẩm của Mẫn Chấn Vũ. Hiểu Hồng là người khôn ngoan, tìm người điều tra một chút là phát hiện ra anh ta còn có một bồ nhí, vậy thì không phải là chuyện bị lộ hết rồi sao ? Chuyện này Trâu Thiếu Đông làm tốt, không đánh mà thắng”.



Ngô Diệu hít sâu một hơi, thật là … hóa ra chuyện này được giải quyết đơn giản như thế.



“Hơn nữa” Tài Tần nửa đùa nửa thật nói, “Em đã bao giờ nghĩ, bệnh của chị họ mình đã gần khỏi rồi, sao đột nhiên lại phát điên mà đi gây rối, còn cô sinh viên kia thiếu điều bị cào nát mặt không ? ”



“A …” Ngô Diệu kinh ngạc hít sâu, “Chị ấy có ý định trút giận ? ”



"Giờ cô ấy còn có thể dùng chuyện anh rể em đi ngoại tình và chuyện anh ta cưỡng chế cô ấy vào bệnh viện làm lợi thế, giành lấy lợi ích tối đa trong phiên tòa ly hôn." Lạc Tài Tần thở dài một hơi, xoa đầu Ngô Diệu, "Vốn tưởng chị họ yếu thế, ai dè là kẻ lợi hại tàn nhẫn, chỉ có em là thật thà nhất."



Nhưng Ngô Diệu không thấy mình thật thà, chỉ là cô rất khó tưởng tượng được chị họ mình lại có tâm cơ sâu như thế.



Hai người đang nói chuyện thì thấy A Lực đang giúp mẹ bày hàng, Ngô Diệu chống hai tay dưới cằm gật đầu, "A Lực ngoan hơn trước nhiều rồi."



Giờ Lạc Tài Tần là thần tượng của A Lực, ngày nào cậu cũng mang tranh vẽ xong tới cho anh ta xem, nghe đôi lời chỉ bảo.



Ngô Diệu chợt hỏi Lạc Tài Tần, "A Lực có năng khiếu không?"



"Có chứ!" Lạc Tài Tần gật đầu, "Rất có năng khiếu nữa ấy chứ!"



"Thế thì tốt!" Diệu Dệu mừng thay cho thím mì xào, hy vọng thằng nhóc này sẽ có tương lai.



Trưa hôm ấy cửa hàng của Ngô Diệu buôn bán rất được, tiễn vị khác cuối cùng đi, cô đứng sau quầy hàng tính sổ sách, đột nhiên thấy Lạc Tài Tần bưng mì xào chạy vào, "Diệu Diệu, tìm chỗ trốn đi!"



"Hả?" Ngô Diệu không hiểu gì, ngẩng đầu lên thì thấy một người đang chậm rãi đi từ đầu ngõ, trông anh ta vừa sa sút vừa tiều tụy. Là Mẫn Chấn Vũ.