Conan Tán Gái Lục ( Sắc Nặng ) Full
Chương 8 : Kudo Shinichi New York sự kiện ( 2 )
Ngày đăng: 02:51 27/06/20
Xuất hiện ở trước mặt ba người Shinichi, là một gương mặt nữ nhân xinh đẹp.
Gương mặt này thật sự đẹp cực kỳ, mắt phượng má đào, quỳnh miệng mũi ngọc, ngũ quan tinh xảo cực kỳ, thẳng và cao như tranh mà hoạ sĩ vẽ lên vậy, nụ cười rộ lên làm sự quyến rũ này không nói lên lời được. Lay động tâm trí con người, một đôi mắt phượng dài rực rỡ, tràn đầy tà mị. Da thịt tuyết trắng giống như nõn nà, mái tóc sáng óng mượt phủ trên áo choàng, tư thái bay bổng hấp dẫn, uyển chuyển nóng bỏng... Đẹp đẽ! Đã gặp không ít mỹ nữ nhưng Shinichi đều không khỏi một hồi thất thần, trong lòng sinh cảm giác khác thường nào đó khó nói lên lời. Hắn cũng nhìn không ra tuổi đối phương, có thể là thanh xuân thiếu nữ hai mươi tuổi, cũng có thể là chừng tuyệt sắc thiếu phụ 30 tuổi.
Shinichi không khỏi âm thầm cảm thán, Thế Giới này mỹ nữ cũng quá nhiều đi à nha? Trước mắt cái này Sharon, tức là Vermouth, lại có không thua gì Yukiko tuyệt thế mỹ mạo, con mẹ nó thật là bắt mắt.
Sharon chậm rãi lấy kính mắt đeo lên, Yukiko hết sức ngạc nhiên, hỏi: "Sharon, ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Sharon có chút mỉm cười, nói ra: "Vừa rồi tên kia cảnh quan kia rất thích phim của ta, lúc ta đang chờ ngươi liền cùng hắn trò chuyện trong chốc lát. Về sau chợt nghe trong bộ đàm của hắn ở bên chiếc xe thể thao màu bạc đang hóa điên phóng tốc độ bàn thờ hướng đến chỗ này, sau đó ta biết hẳn là ngươi, liền ngụy trang thành Radish đem cho các ngươi giải vây." Nói xong, Sharon cởi trên người cởi bộ đồ ngoài, lộ ra áo khoác màu lam nhạt, nói : "Cảm ơn ta đi! Cái này áo khoác nam sĩ rất đắt tiền a...!"
"Vậy thì phải cảm ơn rồi !" Yukiko cười cười, nhìn chung quanh tụ lại tới người, nói ra, "Bất quá nơi đây nhiều người như vậy, ngươi không lo sao? Bị nhiều người nhận ra mà ngươi vị này đại Minh Tinh rồi !"
"Ta nghĩ không phải lo!" Sharon khẽ cười nói, "Mọi người nghĩ chúng ta đang đóng phim!"
Yukiko đại hỉ: "Oa! Ta thích nhất Sharon rồi !"
Ran cái lúc này chen miệng nói hỏi: "Cái kia, bá mẫu, ngươi có thể hay không nói cho con biết vì sao Sharon có thể cải trang thành bộ dáng người khác không?"
Yukiko sững sờ, nói ra: "Ồ... Ran, ngươi không biết sao? Khi ta mới vừa gia nhập giới điện ảnh, có một lần nhận được nhận vai nữ gián điệp, cho nên vì có thể toàn tâm diễn tốt nhân vật này, ta liền đi bái một vị ảo thuật gia Nhật Bản nổi danh, mời hắn dạy ta thuật cải trang. Mà khi lúc đó Sharon cũng ở học ở đó, dần dà, chúng ta liền biến thành bạn tốt, bất quá ta cũng không thể như Sharon tùy ý có thể như theo ý muốn cải trang thành người khác..."
"Ha ha, cũng đúng, kỹ thuật cải trang của mẹ nếu so với nàng đừng gọi là Dịch Dung Thuật, không bằng nói là siêu cấp biến biến biến!" Shinichi mỉm cười nói, mà đổi lấy thì ánh mắt lạnh lùng của Yukiko.
Sharon nhìn xem hai mẹ con này, không khỏi có chút mỉm cười.
Mà Ran tức thì cao hứng nói: "Thế nhưng là, thật sự may mắn rồi ! Vậy mà có thể ở New York nhìn thấy diễn viên nổi danh như vậy người, ta thực sự cảm tạ thượng đế..."
Sharon nghe xong những lời này, nhướng mày, hờ hững nhìn nàng một cái.
Nhưng vào lúc này, dưới bầu trời nổi lên những hạt mưa, Sharon lấy ra cái dù, lạnh lùng nói ra: "trên thế giới này thật sự có thượng đế sao? Nếu quả thật có, như vậy trên đời dốc sức liều mạng cố gắng làm người tốt từng ngày, chẳng phải sẽ không nên bất hạnh sao? Ít nhất, ta có thể khẳng định, thiên sứ chưa bao giờ mỉm cười với ta, một lần cũng không."
Mọi người một hồi trầm mặc.
“Đúng vậy sao? Nhưng Sharon, ta nghĩ ngươi sẽ sớm thay đổi cách nhìn đó thôi." Shinichi trong nội tâm không khỏi có chút đáng thương Vermouth, nói ra.
Đúng? Chỉ mong là vậy a!" Nàng lạnh lùng nói, "Nhân sinh của ta chẳng qua là quá bất hạnh, ta vừa lần đầu xuất hiện trước màn ảnh thời điểm, cha mẹ sẽ chết vì hoả hoạn; đạt được Oscar thì ngày hôm sau trượng phu bệnh chết; ha ha, so với đứa con gái Chris của tôi , là hoàn toàn khác nhau!"
"Ừ..." Yukiko tựa đầu thò ra, mỉm cười nói, "Ngươi lại nói tới, cái kia không phải là ngươi tự hào về con gái ngươi sao?"
"Ta đã sớm không coi nàng là nữ nhi của ta rồi !" Sharon cười lạnh nói.
Shinichi trong nội tâm cười lạnh một tiếng, Ran cùng Yukiko sững sờ.
"Ngươi có tin được không?" Sharon lớn tiếng nói, "Cô ta hóa trang thành chồng ta, kho ta đang quét mộ của ông ta đứng ở đằng sau ta. Mặc dù là vui đùa, ngươi không biết là cũng hơi quá đáng sao? !"
"Ah! Bất quá nói trở lại Sharon..." Yukiko nói ra, "Ta nhớ được ngươi đã từng đã nói với ta, con gái của ngươi quấn quít lấy ngươi đòi học Dịch Dung Thuật, kết quả ngươi cũng dạy nàng rồi."
"Đúng vậy a! Từ lần đó về sau..." Sharon thở dài nói ra, "Ta đã gần mười năm chưa thấy qua nàng rồi ! Lần gần nhất nghe nói nàng cùng một đám bằng hữu xấu lăn lộn cùng một chỗ..." Sharon nhìn nhìn những người đằng sau , nói ra, "Tốt rồi, đừng nói chuyện của ta, nhanh đưa xe ngừng đến bãi đỗ xe đi đi! Chúng ta có thể đến hậu trường được rồi ! Những cái...những người xem cũng bắt đầu phát hiện ra bên này căn bản không có máy quay rồi !"
Ran hỏi: "Thế nhưng tại sao lại đến trước 1 giờ, mà không sớm hơn một chút? Nếu như đến sớm chút, không phải sẽ không làm phiền nhiễu diễn viên, mà lại có thể cùng diễn viên ở hậu trường thảnh thơi mà trò chuyện ?"
Shinichi nghe xong, cười nói: "Cái này có thể là bởi vì..."
"Câm miệng! Shinichi!" Yukiko ngắt lời hắn nói ra, "Tóm lại đi vào trước hơn nữa! Đi vào các con sẽ biết !"
※※※
Bốn người tới hậu trường phòng hóa trang, cửa vừa mở ra, Shinichi đã nhìn thấy bên trong đang có ba vị mỹ nữ mặc áo cô dâu đang được trang điểm riêng.
Ba vị này có một mỹ nữ là người Á - u Hỗn Huyết Nhi (con lai), đôi mi thanh tú mắt phượng, má ngọc môi anh đào, rất là xinh đẹp.
Còn có hai người đều là người Mỹ, một người có làn da tuyết, người còn lại làn da màu lúa mì khỏe mạnh, dáng đều người nóng bỏng, dung mạo xinh đẹp, làm cho Shinichi không khỏi sáng mắt lên.
Ba mỹ nữ vừa thấy Sharon, đều là nhãn tình sáng lên. Mỹ nữ làn da lúa mì gọi là Lila Sanchis, vừa thấy Sharon, lập tức kêu lên: "Ai nha! Là Sharon a...! Cô thật sự đến xem chúng ta biểu diễn hả ? !"
Người con lai Á u mỹ nữ gọi là Akane Nelson.chỉ nghe nàng nói ra: "Không thể tin được được đoàn trưởng chúng ta thật sự đến...!"
Mỹ nữ da trắng là Rose, nàng nói ra: "Quá tuyệt vời, cảm động quá đi mất! Tựa như nằm mơ vậy!"
Tiếp theo, ba người vội vàng vây Sharon, bắt đầu líu ríu mà hỏi tới.
"Sharon sao cô có thời gian đến đây vậy?"
"Đúng vậy! Sharon, cô cảm thấy nhóm chúng tôi biểu diễn như thế nào?"
"Sharon, tôi rất hâm mộ cô a...! Như thế này chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm a!"
...
Shinichi mỉm cười nhìn bốn mỹ nữ nói chuyện, Ran thực sự đã minh bạch, nguyên lai chỉ khi trước giờ bắt đầu diễn một giờ những diễn viên mới được hóa trang.
Lập tức, Ran cười nói: "Ha ha, tất cả mọi người đều rất sùng bái Sharon a...!"
"Đúng vậy a! Sharon cùng cái này rạp hát đoàn trưởng nhận thức! Nàng chỉ cần nói nàng muốn đến xem, rất dễ dàng lấy được vé rồi !" Yukiko hai tay vờn quanh ở trước ngực cười nói.
Shinichi nghe xong, bất đắc dĩ nhìn liếc Yukiko, thầm nghĩ thì ra là nàng dựa vào mối quan hệ này mới có thể đến xem diễn đấy !
Bỗng nhiên, cái kia ba mỹ nữ đều thấy được sau lưng Yukiko.
Akane nói ra: "Ồ? Vị này sẽ không phải là..."
"Không sai!" Sharon quay đầu nhìn Yukiko cười nói, "Nàng hiện là nữ thám tử nổi tiếng nhất hiện nay..."
"Ám Dạ nam tước phu nhân!" Tam nữ cùng kêu lên kêu lên.
"yes!" Yukiko đưa tay phải ra ngón trỏ cùng ngón giữa dựng cười nói.
"Ám Dạ nam tước phu nhân?" Ran sững sờ, "Shinichi, đó là cái gì vậy?"
Shinichi cười khổ nói: "Mẹ thường được gọi như vậy ở nước Mỹ! Bởi vì nàng là thê tử của tác giả " Ám Dạ nam tước " - Kudo Yusaku . Mẹ có một lần xuất hiện trong một chương trình suy luận đặc biệt trên TV, gần đây nổi tiếng nhất với khả năng suy luận và thân phận thê tử Tiểu Thuyết Gia. Căn cứ vào lời nàng suy luận lúc đó mà thuận lợi mà bắtt được tội phạm. Cho nên từ đó về sau nàng được xưng là nữ thám tử Ám Dạ nam tước phu nhân ! Kỳ thật mẹ của ta căn bản không biết cái gì suy luận, nàng nói những lời đó , toàn bộ đều là cha ta buổi sáng xem báo chí đều lầm bầm lầu bầu suy luận, nàng chẳng qua chỉ là nói y nguyên lời của ba. Ha ha ha ha..." Những thứ này đều là theo Shinichi trong trí nhớ cốt truyện biết rõ, việc này cũng trôi chảy nói ra.
"Đúng rồi ! Cái kia hai người kia là con của ngươi ư phu nhân?" Đang cùng Yukiko thân mật nói chuyện với nhau, ba Mỹ Nhân bỗng nhiên nhìn về phía Shinichi và Ran.
Yukiko cười nói: "Người nam kia hài nhi là ta đấy ! còn Nữ Nhi không phải rồi ! Nhưng..." Yukiko chậm rãi tựa đầu tiến đến tam nữ bên tai, "Tương lai, nàng có khả năng sẽ là nữ nhi của ta a, ha ha..."
"Oa! Tuyệt quá!" Tam nữ đồng thời mập mờ nhìn hướng Ran.
Ran tự nhiên không biết vừa rồi bốn người nói gì đó, nhưng Shinichi nghe được rành mạch, lập tức mắt lé nhìn một chút Ran.
"Ha ha... Thật sự là đáng tiếc a...! Ta nguyên lai tưởng rằng Ám Dạ nam tước phu nhân đến đây để giải quyết bí ẩn món quà đó , không nghĩ tới kết quả chẳng qua chỉ mang tiểu hài nhi đến nói chuyện cười! Thật sự là làm cho người thất vọng a...!" Bỗng nhiên, cửa ra vào truyền tới một thanh âm.
Mọi người quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy cửa ra vào một mỹ nữ u Mỹ đứng ở đó, thoạt nhìn hai mươi tám, hai mươi chín tuổi tuổi, khuôn mặt sắc sảo, hai má hồng cực đẹp, một đôi mắt phượng dài, sâu không thấy đáy, mái tóc dài óng ánh vàng như mây, da trắng như tuyết, tư thái uyển chuyển. Nàng đảo đôi mắt đẹp, thần sắc oán nan giải, lại như quyến rũ ẩn tình, vui buồn lẫn lộn, hết sức hấp dẫn, Shinichi thấy, không khỏi nhãn tình sáng lên.
Cô gái đẹp này là diễn viên đại mỹ nữ, tên là Everis Hamilton.
Lập tức, Shinichi hỏi: "Ngươi nói món quà kì quái là chỉ..."
"Ah! Là như thế này đấy !" Sharon nói ra, "Ba ngày trước, đoàn kịch này nhận được một phần lễ vật, đó là một quả táo mạ vàng, thì ra là ——Golden Apple. Phía trên còn dùng máu động vật viết 'Dành cho nữ nhân xinh đẹp nhất' như vậy kỳ quái lời nói."
"Thì ra là thế, Hy Lạp Thần Thoại cũng có câu truyện "Quả táo vàng!" Shinichi cười nói.
Mọi người nghe xong, một hồi ảm đạm, nhưng vào lúc này...
"Đừng lo lắng, đừng lo lắng, các mỹ nữ của ta..." Một cái vô cùng đẹp trai cao lớn khí, mặc đồ hóa trang nam tước đi tới, hắn đúng là người hôm nay sẽ chết Heath, chỉ nghe hắn nói tiếp "Ngươi chớ khẩn trương, chẳng qua là trò đùa dai mà thôi." Hắn mỉm cười nói.
"Thế nhưng là Heath..." Lyla do dự nói.
"Hắn là ai à?" Yukiko hỏi.
"Hắn là diễn viên chính khá nổi tiếng của nhà kịch này, Heath Lockhart!" Sharon nói ra, "Bất quá lúc này sắp hết hợp đồng với công ty muốn, cho nên đây là buổi diễn cuối cùng hắn biểu diễn trên sân khấu."
Lúc này, Heath đang tại đàm tiếu lấy cùng tứ nữ nói chuyện phiếm, muốn làm cho các nàng yên tâm diễn xuất. Shinichi nhíu mày một cái đầu, thầm nghĩ người này, thoạt nhìn khiến cho người khó chịu, hay là đằng nào hắn cũng chết ta tiễn hắn một đoạn! Vì vậy liền âm thầm vận dụng pháp lực.
Heath đang tại đàm tiếu, chợt thần sắc biến đổi, tiếp theo "A..." Kêu thảm một tiếng, ngực, đầu, cánh tay. . . , từng bộ vị trên thân thể bắn những ánh sáng hồng đỏ, những chỗ đó liền chảy ra máu tươi, xuất hiện lỗ máu sâu.
Sau đó, Heath thân hình cao lớn chậm rãi ngã xuống đất, cứ như vậy bất động. (Dịch : Thằng này bựa thật - RIP Yusaku)
Gương mặt này thật sự đẹp cực kỳ, mắt phượng má đào, quỳnh miệng mũi ngọc, ngũ quan tinh xảo cực kỳ, thẳng và cao như tranh mà hoạ sĩ vẽ lên vậy, nụ cười rộ lên làm sự quyến rũ này không nói lên lời được. Lay động tâm trí con người, một đôi mắt phượng dài rực rỡ, tràn đầy tà mị. Da thịt tuyết trắng giống như nõn nà, mái tóc sáng óng mượt phủ trên áo choàng, tư thái bay bổng hấp dẫn, uyển chuyển nóng bỏng... Đẹp đẽ! Đã gặp không ít mỹ nữ nhưng Shinichi đều không khỏi một hồi thất thần, trong lòng sinh cảm giác khác thường nào đó khó nói lên lời. Hắn cũng nhìn không ra tuổi đối phương, có thể là thanh xuân thiếu nữ hai mươi tuổi, cũng có thể là chừng tuyệt sắc thiếu phụ 30 tuổi.
Shinichi không khỏi âm thầm cảm thán, Thế Giới này mỹ nữ cũng quá nhiều đi à nha? Trước mắt cái này Sharon, tức là Vermouth, lại có không thua gì Yukiko tuyệt thế mỹ mạo, con mẹ nó thật là bắt mắt.
Sharon chậm rãi lấy kính mắt đeo lên, Yukiko hết sức ngạc nhiên, hỏi: "Sharon, ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Sharon có chút mỉm cười, nói ra: "Vừa rồi tên kia cảnh quan kia rất thích phim của ta, lúc ta đang chờ ngươi liền cùng hắn trò chuyện trong chốc lát. Về sau chợt nghe trong bộ đàm của hắn ở bên chiếc xe thể thao màu bạc đang hóa điên phóng tốc độ bàn thờ hướng đến chỗ này, sau đó ta biết hẳn là ngươi, liền ngụy trang thành Radish đem cho các ngươi giải vây." Nói xong, Sharon cởi trên người cởi bộ đồ ngoài, lộ ra áo khoác màu lam nhạt, nói : "Cảm ơn ta đi! Cái này áo khoác nam sĩ rất đắt tiền a...!"
"Vậy thì phải cảm ơn rồi !" Yukiko cười cười, nhìn chung quanh tụ lại tới người, nói ra, "Bất quá nơi đây nhiều người như vậy, ngươi không lo sao? Bị nhiều người nhận ra mà ngươi vị này đại Minh Tinh rồi !"
"Ta nghĩ không phải lo!" Sharon khẽ cười nói, "Mọi người nghĩ chúng ta đang đóng phim!"
Yukiko đại hỉ: "Oa! Ta thích nhất Sharon rồi !"
Ran cái lúc này chen miệng nói hỏi: "Cái kia, bá mẫu, ngươi có thể hay không nói cho con biết vì sao Sharon có thể cải trang thành bộ dáng người khác không?"
Yukiko sững sờ, nói ra: "Ồ... Ran, ngươi không biết sao? Khi ta mới vừa gia nhập giới điện ảnh, có một lần nhận được nhận vai nữ gián điệp, cho nên vì có thể toàn tâm diễn tốt nhân vật này, ta liền đi bái một vị ảo thuật gia Nhật Bản nổi danh, mời hắn dạy ta thuật cải trang. Mà khi lúc đó Sharon cũng ở học ở đó, dần dà, chúng ta liền biến thành bạn tốt, bất quá ta cũng không thể như Sharon tùy ý có thể như theo ý muốn cải trang thành người khác..."
"Ha ha, cũng đúng, kỹ thuật cải trang của mẹ nếu so với nàng đừng gọi là Dịch Dung Thuật, không bằng nói là siêu cấp biến biến biến!" Shinichi mỉm cười nói, mà đổi lấy thì ánh mắt lạnh lùng của Yukiko.
Sharon nhìn xem hai mẹ con này, không khỏi có chút mỉm cười.
Mà Ran tức thì cao hứng nói: "Thế nhưng là, thật sự may mắn rồi ! Vậy mà có thể ở New York nhìn thấy diễn viên nổi danh như vậy người, ta thực sự cảm tạ thượng đế..."
Sharon nghe xong những lời này, nhướng mày, hờ hững nhìn nàng một cái.
Nhưng vào lúc này, dưới bầu trời nổi lên những hạt mưa, Sharon lấy ra cái dù, lạnh lùng nói ra: "trên thế giới này thật sự có thượng đế sao? Nếu quả thật có, như vậy trên đời dốc sức liều mạng cố gắng làm người tốt từng ngày, chẳng phải sẽ không nên bất hạnh sao? Ít nhất, ta có thể khẳng định, thiên sứ chưa bao giờ mỉm cười với ta, một lần cũng không."
Mọi người một hồi trầm mặc.
“Đúng vậy sao? Nhưng Sharon, ta nghĩ ngươi sẽ sớm thay đổi cách nhìn đó thôi." Shinichi trong nội tâm không khỏi có chút đáng thương Vermouth, nói ra.
Đúng? Chỉ mong là vậy a!" Nàng lạnh lùng nói, "Nhân sinh của ta chẳng qua là quá bất hạnh, ta vừa lần đầu xuất hiện trước màn ảnh thời điểm, cha mẹ sẽ chết vì hoả hoạn; đạt được Oscar thì ngày hôm sau trượng phu bệnh chết; ha ha, so với đứa con gái Chris của tôi , là hoàn toàn khác nhau!"
"Ừ..." Yukiko tựa đầu thò ra, mỉm cười nói, "Ngươi lại nói tới, cái kia không phải là ngươi tự hào về con gái ngươi sao?"
"Ta đã sớm không coi nàng là nữ nhi của ta rồi !" Sharon cười lạnh nói.
Shinichi trong nội tâm cười lạnh một tiếng, Ran cùng Yukiko sững sờ.
"Ngươi có tin được không?" Sharon lớn tiếng nói, "Cô ta hóa trang thành chồng ta, kho ta đang quét mộ của ông ta đứng ở đằng sau ta. Mặc dù là vui đùa, ngươi không biết là cũng hơi quá đáng sao? !"
"Ah! Bất quá nói trở lại Sharon..." Yukiko nói ra, "Ta nhớ được ngươi đã từng đã nói với ta, con gái của ngươi quấn quít lấy ngươi đòi học Dịch Dung Thuật, kết quả ngươi cũng dạy nàng rồi."
"Đúng vậy a! Từ lần đó về sau..." Sharon thở dài nói ra, "Ta đã gần mười năm chưa thấy qua nàng rồi ! Lần gần nhất nghe nói nàng cùng một đám bằng hữu xấu lăn lộn cùng một chỗ..." Sharon nhìn nhìn những người đằng sau , nói ra, "Tốt rồi, đừng nói chuyện của ta, nhanh đưa xe ngừng đến bãi đỗ xe đi đi! Chúng ta có thể đến hậu trường được rồi ! Những cái...những người xem cũng bắt đầu phát hiện ra bên này căn bản không có máy quay rồi !"
Ran hỏi: "Thế nhưng tại sao lại đến trước 1 giờ, mà không sớm hơn một chút? Nếu như đến sớm chút, không phải sẽ không làm phiền nhiễu diễn viên, mà lại có thể cùng diễn viên ở hậu trường thảnh thơi mà trò chuyện ?"
Shinichi nghe xong, cười nói: "Cái này có thể là bởi vì..."
"Câm miệng! Shinichi!" Yukiko ngắt lời hắn nói ra, "Tóm lại đi vào trước hơn nữa! Đi vào các con sẽ biết !"
※※※
Bốn người tới hậu trường phòng hóa trang, cửa vừa mở ra, Shinichi đã nhìn thấy bên trong đang có ba vị mỹ nữ mặc áo cô dâu đang được trang điểm riêng.
Ba vị này có một mỹ nữ là người Á - u Hỗn Huyết Nhi (con lai), đôi mi thanh tú mắt phượng, má ngọc môi anh đào, rất là xinh đẹp.
Còn có hai người đều là người Mỹ, một người có làn da tuyết, người còn lại làn da màu lúa mì khỏe mạnh, dáng đều người nóng bỏng, dung mạo xinh đẹp, làm cho Shinichi không khỏi sáng mắt lên.
Ba mỹ nữ vừa thấy Sharon, đều là nhãn tình sáng lên. Mỹ nữ làn da lúa mì gọi là Lila Sanchis, vừa thấy Sharon, lập tức kêu lên: "Ai nha! Là Sharon a...! Cô thật sự đến xem chúng ta biểu diễn hả ? !"
Người con lai Á u mỹ nữ gọi là Akane Nelson.chỉ nghe nàng nói ra: "Không thể tin được được đoàn trưởng chúng ta thật sự đến...!"
Mỹ nữ da trắng là Rose, nàng nói ra: "Quá tuyệt vời, cảm động quá đi mất! Tựa như nằm mơ vậy!"
Tiếp theo, ba người vội vàng vây Sharon, bắt đầu líu ríu mà hỏi tới.
"Sharon sao cô có thời gian đến đây vậy?"
"Đúng vậy! Sharon, cô cảm thấy nhóm chúng tôi biểu diễn như thế nào?"
"Sharon, tôi rất hâm mộ cô a...! Như thế này chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm a!"
...
Shinichi mỉm cười nhìn bốn mỹ nữ nói chuyện, Ran thực sự đã minh bạch, nguyên lai chỉ khi trước giờ bắt đầu diễn một giờ những diễn viên mới được hóa trang.
Lập tức, Ran cười nói: "Ha ha, tất cả mọi người đều rất sùng bái Sharon a...!"
"Đúng vậy a! Sharon cùng cái này rạp hát đoàn trưởng nhận thức! Nàng chỉ cần nói nàng muốn đến xem, rất dễ dàng lấy được vé rồi !" Yukiko hai tay vờn quanh ở trước ngực cười nói.
Shinichi nghe xong, bất đắc dĩ nhìn liếc Yukiko, thầm nghĩ thì ra là nàng dựa vào mối quan hệ này mới có thể đến xem diễn đấy !
Bỗng nhiên, cái kia ba mỹ nữ đều thấy được sau lưng Yukiko.
Akane nói ra: "Ồ? Vị này sẽ không phải là..."
"Không sai!" Sharon quay đầu nhìn Yukiko cười nói, "Nàng hiện là nữ thám tử nổi tiếng nhất hiện nay..."
"Ám Dạ nam tước phu nhân!" Tam nữ cùng kêu lên kêu lên.
"yes!" Yukiko đưa tay phải ra ngón trỏ cùng ngón giữa dựng cười nói.
"Ám Dạ nam tước phu nhân?" Ran sững sờ, "Shinichi, đó là cái gì vậy?"
Shinichi cười khổ nói: "Mẹ thường được gọi như vậy ở nước Mỹ! Bởi vì nàng là thê tử của tác giả " Ám Dạ nam tước " - Kudo Yusaku . Mẹ có một lần xuất hiện trong một chương trình suy luận đặc biệt trên TV, gần đây nổi tiếng nhất với khả năng suy luận và thân phận thê tử Tiểu Thuyết Gia. Căn cứ vào lời nàng suy luận lúc đó mà thuận lợi mà bắtt được tội phạm. Cho nên từ đó về sau nàng được xưng là nữ thám tử Ám Dạ nam tước phu nhân ! Kỳ thật mẹ của ta căn bản không biết cái gì suy luận, nàng nói những lời đó , toàn bộ đều là cha ta buổi sáng xem báo chí đều lầm bầm lầu bầu suy luận, nàng chẳng qua chỉ là nói y nguyên lời của ba. Ha ha ha ha..." Những thứ này đều là theo Shinichi trong trí nhớ cốt truyện biết rõ, việc này cũng trôi chảy nói ra.
"Đúng rồi ! Cái kia hai người kia là con của ngươi ư phu nhân?" Đang cùng Yukiko thân mật nói chuyện với nhau, ba Mỹ Nhân bỗng nhiên nhìn về phía Shinichi và Ran.
Yukiko cười nói: "Người nam kia hài nhi là ta đấy ! còn Nữ Nhi không phải rồi ! Nhưng..." Yukiko chậm rãi tựa đầu tiến đến tam nữ bên tai, "Tương lai, nàng có khả năng sẽ là nữ nhi của ta a, ha ha..."
"Oa! Tuyệt quá!" Tam nữ đồng thời mập mờ nhìn hướng Ran.
Ran tự nhiên không biết vừa rồi bốn người nói gì đó, nhưng Shinichi nghe được rành mạch, lập tức mắt lé nhìn một chút Ran.
"Ha ha... Thật sự là đáng tiếc a...! Ta nguyên lai tưởng rằng Ám Dạ nam tước phu nhân đến đây để giải quyết bí ẩn món quà đó , không nghĩ tới kết quả chẳng qua chỉ mang tiểu hài nhi đến nói chuyện cười! Thật sự là làm cho người thất vọng a...!" Bỗng nhiên, cửa ra vào truyền tới một thanh âm.
Mọi người quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy cửa ra vào một mỹ nữ u Mỹ đứng ở đó, thoạt nhìn hai mươi tám, hai mươi chín tuổi tuổi, khuôn mặt sắc sảo, hai má hồng cực đẹp, một đôi mắt phượng dài, sâu không thấy đáy, mái tóc dài óng ánh vàng như mây, da trắng như tuyết, tư thái uyển chuyển. Nàng đảo đôi mắt đẹp, thần sắc oán nan giải, lại như quyến rũ ẩn tình, vui buồn lẫn lộn, hết sức hấp dẫn, Shinichi thấy, không khỏi nhãn tình sáng lên.
Cô gái đẹp này là diễn viên đại mỹ nữ, tên là Everis Hamilton.
Lập tức, Shinichi hỏi: "Ngươi nói món quà kì quái là chỉ..."
"Ah! Là như thế này đấy !" Sharon nói ra, "Ba ngày trước, đoàn kịch này nhận được một phần lễ vật, đó là một quả táo mạ vàng, thì ra là ——Golden Apple. Phía trên còn dùng máu động vật viết 'Dành cho nữ nhân xinh đẹp nhất' như vậy kỳ quái lời nói."
"Thì ra là thế, Hy Lạp Thần Thoại cũng có câu truyện "Quả táo vàng!" Shinichi cười nói.
Mọi người nghe xong, một hồi ảm đạm, nhưng vào lúc này...
"Đừng lo lắng, đừng lo lắng, các mỹ nữ của ta..." Một cái vô cùng đẹp trai cao lớn khí, mặc đồ hóa trang nam tước đi tới, hắn đúng là người hôm nay sẽ chết Heath, chỉ nghe hắn nói tiếp "Ngươi chớ khẩn trương, chẳng qua là trò đùa dai mà thôi." Hắn mỉm cười nói.
"Thế nhưng là Heath..." Lyla do dự nói.
"Hắn là ai à?" Yukiko hỏi.
"Hắn là diễn viên chính khá nổi tiếng của nhà kịch này, Heath Lockhart!" Sharon nói ra, "Bất quá lúc này sắp hết hợp đồng với công ty muốn, cho nên đây là buổi diễn cuối cùng hắn biểu diễn trên sân khấu."
Lúc này, Heath đang tại đàm tiếu lấy cùng tứ nữ nói chuyện phiếm, muốn làm cho các nàng yên tâm diễn xuất. Shinichi nhíu mày một cái đầu, thầm nghĩ người này, thoạt nhìn khiến cho người khó chịu, hay là đằng nào hắn cũng chết ta tiễn hắn một đoạn! Vì vậy liền âm thầm vận dụng pháp lực.
Heath đang tại đàm tiếu, chợt thần sắc biến đổi, tiếp theo "A..." Kêu thảm một tiếng, ngực, đầu, cánh tay. . . , từng bộ vị trên thân thể bắn những ánh sáng hồng đỏ, những chỗ đó liền chảy ra máu tươi, xuất hiện lỗ máu sâu.
Sau đó, Heath thân hình cao lớn chậm rãi ngã xuống đất, cứ như vậy bất động. (Dịch : Thằng này bựa thật - RIP Yusaku)