Công Chúa Tha Mạng
Chương 13 : Công chúa giá lâm [ Thượng ]
Ngày đăng: 21:48 19/04/20
Lúc Nguyên Thương đi ra đón nữ hài nhi, tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch ngồi ở vị trí Nguyên Thương dặn dò, cắn môi dưới không rên một tiếng. Ở trước mặt nàng, là một con chó hoang đang chảy nước dãi, khuôn mặt lộ vẻ hung tợn vây xung quanh, chính là vô luận như thế nào cũng không dám tới gần nàng, giống như có cái gì đó vô hình làm nó không thể tiến đến.
Nguyên Thương vung tay, một cây ngân châm bắn vào mắt trái con chó, nhập thẳng vào óc, lập tức ngã xuống đất, thút thít hai tiếng rồi bất động.
Nguyên Thương nhìn nàng môi dưới đều đã chảy máu, chậm rãi mở hàm của nàng, nói:“Làm tốt lắm!” Sau đó ôm lấy nàng, làm cho nàng dựa vào lòng mình. Nói thật, nàng thật sự không biết phải đối đãi tiểu hài tử như thế nào.
— Ừm, lúc trước Linh Đại nhân cùng Vu Linh Đại tỷ đối với nàng thế nào, nàng liền như thế đối với tiểu cô nương này đi!
Nàng cũng không nghĩ, nàng có thể đối xử nghiêm khắc với đứa nhỏ bình thường như thế sao? Trước kia nàng là cái thân phận gì? Vu Linh đối với nàng, đó là phương pháp huấn luyện sát thủ, cũng không phải phương thức của người bình thường nuôi dưỡng đứa nhỏ!
Đoán chừng cũng đã qua chín ngày, Nguyên Thương cứ thế ở trong viện Trần Tam lão gia tử chịu sự bóc lột các kiến thức về y học ở hiện đại một cách tàn bạo, khiến người cũng thấy sợ hãi. Nếu không phải đã có sư phụ, lão nhân này nói không chừng lập tức muốn dập đầu bái sư.
Nguyên Thương mục đích vốn muốn thoát khỏi thân phận Phò mã mà thôi, về phần phải đi chỗ nào, hiện giờ còn chưa nghĩ ra. Có thể ở nơi này một bên vừa giải độc một bên cùng thầy thuốc cổ đại trao đổi kiến thức y học, còn có người hầu hạ bưng trà rót nước, cũng không có gì không tốt, vì thế cũng an tâm lưu lại.
Sáng sớm ngày thứ mười, đại phu trung niên vừa mới xuất môn chừng một khắc, đã quay về. Trở về không phải chỉ có một mình hắn, còn có chủ nhân của thanh kiếm trên cổ hắn.
“Nhìn cái gì? Đi vào!” Mặt không biểu tình hai mắt chăm chăm nhìn hắn, chủ nhân thanh kiếm khẽ quát một tiếng, cầm kiếm có chút loạng choạng bất ổn, giống như các khớp ngón tay phải có cái gì đó không tiện, dường như đang cố hết sức. Tay trái cũng không buông thỏng xuống, giống như bị tháo khớp tay.
Nguyên Thương vừa đi luyện công về thấy thế, lui về trong góc, chuẩn bị sẵn ngâm châm trong tay áo, lẳng lặng quan sát tình thế.
Trần Tam vẫn như cũ miệng không buông tha.”Ta xem ngươi khí sắc, cũng không trọng thương gì, tự đi tìm lương y khác đi , cho dù là không có. Ta xem võ công ngươi, muốn bắt vài cái thầy thuốc xem bệnh cũng không có gì khó khăn.”
Ở chung đã nhiều ngày, Nguyên Thương rõ ràng cảm giác được, Trần Tam này đối với vị “Sư phụ lão nhân gia” của hắn kính trọng như thần thánh. Nếu đã là lời của vị thần y kia truyền ra, Ngọc Khanh Hồng này có cầu xin thế nào cũng uổng công.
Ngọc Khanh Hồng mắt thấy vô vọng, cũng chỉ nói:“Vãn bối trúng ám khí rất ác độc, không phải dùng thuốc là có thể trị liệu, hơn nữa ám khí còn ở trong cơ thể, như thế nào cũng không lấy ra được, mong thần y chỉ cách để ta có thể lấy ám khí ra.“.
“Không được!” Trần Tam lần này lắc lắc đầu, lại nói,“Ta người tại sư môn, không thể ra tay, nhưng nơi này của ta vừa vặn có một vị cao thủ, y thuật cao hơn ta, hơn nữa không phải là người trong Thần Y Môn, nếu ngươi đi cầu xin nàng, có lẽ là có thể được.”
Ngọc Khanh Hồng mắt sáng ngời, nói:“Người này ở nơi nào?”
Trần Tam nói:“Thương Nhi, ngươi nếu nghe được, còn trốn tránh làm gì? Nể mặt mũi lão phu, cứu nàng một lần đi!”
Nguyên Thương nghe thấy vậy, cũng không trốn nữa, chậm rãi đi ra.
Ngọc Khanh Hồng thấy nàng, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, phẫn nộ quát:“Là ngươi!”
Nguyên Thương thản nhiên nói:“Không sai, là ta! Mấy cây ngâm châm kia tư vị không tệ chứ?”