Công Chúa Tha Mạng

Chương 17 : Người rời đi , tâm ở lại [ Thượng ]

Ngày đăng: 21:48 19/04/20


Minh Huy Công chúa nhìn Trần Tam, ngữ khí có chút mất tự nhiên:“Vừa rồi Phò mã ở ngay đây?”



Trần Tam cười khổ gật đầu nói:“Đúng vậy! Không nghĩ tới, nàng lại có thể phát hiện ra cơ quan bí mật này.”



Minh Huy Công chúa nhìn cửa động, bên trong một mảnh tối đen, nhìn không thấy lối ra.



“Động này hướng ra đâu?”



Trần Tam nói:“Cũng không xa, chính là sơn cốc nhỏ phía sau núi.”



Minh Huy Công chúa nhìn cửa động, không lên tiếng.



Không biết vì sao, đã nhiều ngày, Minh Huy Công chúa thường xuyên nghĩ đến tình huống ở trên thuyền ngày ấy. Ở thời điểm gặp thích khách, Phò mã của nàng chẳng những gọi hộ vệ duy nhất bên người là Tô Ấm đi bảo vệ nàng, còn lấy thân thể ốm yếu của mình che chắn cho nàng, cuối cùng bị ám khí của thích khách bắn trúng, rơi xuống hồ. Minh Huy không nghĩ tới cái người phải sống nhờ uống thuốc, dùng linh chi thay cơm ăn, dùng tuyết liên để cứu mạng mới miễn cưỡng sống sót, thế nhưng lại lấy tánh mạng đến bảo hộ nàng.



Mỗi khi nghĩ đến một khắc đó, Minh Huy luôn thấy có chút cảm động. Ít nhất, trong hoàng thành này, còn có một người thật tâm đối đãi nàng. Không nghĩ tới, Phò mã bệnh tật ngày thường nàng chưa bao giờ đặt trong mắt, cũng sẽ có lúc làm nàng xúc động như vậy.



Minh Huy Công chúa nói không nên lời trong lòng là cái tư vị gì, hỏi:“Nơi này có thể nghe thấy lời nói ở bên ngoài sao?”



Trần Tam nghĩ nghĩ, không xác định nói:“Hẳn là có thể đi...Đây là cơ quan bí mật đồ đệ Thủy Phỉ của ta làm, ta cũng không rõ ràng, nếu không hỏi hắn một chút?”



“Không cần.” Minh Huy nhìn hai cái lỗ phía trước, xem xét một phen, thở dài một tiếng, sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại:“Phò mã có phải còn trong tay thích khách hay không?”



Trần Tam vẫn liên miên quấn quýt nhìn cơ quan của mình, một bên gật đầu một bên lầm bầm lầu bầu:“Đồ đệ ta làm cơ quan rất bí ẩn a...vì cái gì lại bị nàng phát hiện đây...”




Nguyên Thương lạnh lùng liếc nàng một cái, nói:“Ngươi còn muốn lấy ám khí ra không?”



Ngọc Khanh Hồng nghẹn lời, hừ lạnh một tiếng, nói thầm:“Có người, nhìn thấy Công chúa như chuột thấy mèo, lấm la lấm lét chạy đi, chỉ lo sợ tránh không kịp, lúc chạy trốn ngay cả con tư sinh cũng bỏ mặc, còn đối với người khác xì...”



Nguyên Thương thản nhiên nói:“Nếu ngươi không muốn lấm la lấm lét chạy trốn, có thể trở về. Nếu không vì để cho ngươi dẫn đường, ngươi nghĩ ta sẽ nguyện ý cứu ngươi ra sao?”



Ngọc Khanh Hồng nhất thời nói không ra lời, cắn môi dưới oán hận nhìn nàng.



Từ mật thất đi ra sau, Nguyên Thương thái độ càng lúc càng cứng rắn, nhưng sắc mặt vẫn như trước bình thản, thỉnh thoảng còn có thể nhìn chăm chú hoa cỏ ven đường xuất thần một hồi, cũng không biết nàng rốt cuộc là tâm tình tốt hơn hay là chuyển biến xấu đi, thật sự rất kỳ quái, khó có thể nắm bắt. Người này ở mặt ngoài thoạt nhìn thản nhiên, tay trói gà không chặt, nhưng kỳ lạ là, khi bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn đến, lại có cảm giác tương tự giống như sát khí của sư phụ, như sài lang hổ báo muốn cắn người vậy, rõ ràng ngay cả võ công cũng không có, lại có thân thủ có thể đem ngâm châm bắn vào nơi trọng yếu.



Nguyên Thương đi ở phía trước, Ngọc Khanh Hồng cách ở phía sau hai bước, hai người đi không nhanh không chậm. Con đường này là đi đến Bạch Mã Tự nổi tiếng, dọc theo đường đi ngẫu nhiên có thể gặp vài vị hòa thượng lui tới, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn ra được đa số đều là đường xa đến đây.



Nguyên Thương nhìn nhóm hòa thượng đi qua, đột nhiên hỏi:“Những hòa thượng này không giống người Trung Nguyên, vì cái gì đến Bạch Mã Tự?”



Ngọc Khanh Hồng quay đầu nhìn về phía khác, không để ý tới nàng. Nguyên Thương lạnh lùng nhìn nàng một cái, nàng lại nghĩ đến vị sát thần trước mắt còn nắm lấy nhược điểm của nàng, sắc mặt nhất thời mềm xuống, bĩu môi nói:“Vậy mà cũng không biết? Không Văn đại sư của Bạch Mã Tự, chính là một trong Ngũ đại cao thủ đương thời, lại là cao tăng Phật môn, những nhà tu hòa thượng này tự nhiên muốn tới tìm hắn thỉnh giáo Phật pháp! Còn có hòa thượng đường xa đến, muốn bái sư làm đệ tử của Không Văn đại sư, học tập võ nghệ hoặc là phật pháp.”



“Ngũ đại cao thủ...” Nguyên Thương nghĩ đến những lời nói hôm qua của Minh Huy Công chúa. Không Văn đại sư của Bạch Mã Tự, quả thật là một trong Ngũ đại nhân vật trong võ lâm. Mặt khác, Thiên Vân Quan của Minh Huy Công chúa, quán chủ cũng đồng dạng nằm trong Ngũ đại cao thủ.



“Thiên Vân Quan là môn phái gì?”



Ngọc Khanh Hồng trên mặt hiện ra tất cả đều là khinh bỉ, nhưng không thể không cấp nàng giải thích nói:“Thiên Vân Quan của Minh Huy Công chúa, quán chủ đương thời là Tiêu Dao Chân Nhân nổi tiếng khắp thiên hạ.”