Công Chúa Tha Mạng

Chương 24 : Yên lặng không một tiếng động ám sát

Ngày đăng: 21:48 19/04/20


Nguyên Thương thời điểm huấn luyện hay chấp hành nhiệm vụ, địa điểm đều trải rộng khắp thế giới. Ở trong biển cùng đàn cá mập bơi lội, ở trong cuồng phong sa mạc bám víu lê lếch , ở dưới âm mười độ từ trên cao cướp máy bay nhảy dù, trong khô nóng  hoang mạc vượt qua  , trong rừng mưa nhiệt đới cùng mãng xà vật lộn, trong tòa nhà hừng hực lửa cháy tìm đường sống, trong cơ quan chính phủ được bảo vệ tầng tầng lớp lớp ăn trộm...... Tuy Nguyên Thương không có nội công, nhưng khi đối mặt với thời khắc sinh tử thật sự, Công chúa chưa chắc là đối thủ của nàng. Hơn nữa biết tận dụng điều kiện hoàn cảnh, Nguyên Thương cho dù không thắng được cũng sẽ không thua.



Võ lâm cao thủ còn không thể so với nàng, tên bắn phía trên, Nguyên Thương càng không coi vào đâu.



Nguyên Thương leo lên đá núi có chút trơn trợt, ẩn núp trong bụi cỏ xanh nằm sấp bò lên. Trên vách núi đứng bốn người, cầm trong tay cung nỏ hướng phía dưới bắn. Từng cái nỏ phóng ra ba mũi tên, uy lực lớn, phạm vi công kích khá rộng, hơn nữa bọn họ ở phía trên, hướng phía dưới bắn, lực sát thương càng lớn, khó trách một mũi tên có thể bắn thủng yết hầu hòa thượng.



Phía sau bốn người có một người mặc đồ đen chỉ huy. Nguyên Thương đi lên thời điểm chính là nghe thấy hắn lên tiếng: “ Cẩn thận một chút, đừng có ngừng! Hộ vệ của Cố Nguyệt Mẫn đều là võ lâm cao thủ, đừng cho bọn hắn có cơ hội thở dốc! “



Bên trái một người gầy nói: “ Yên tâm đi! Quản bọn hắn cái gì võ lâm cao thủ, chẳng lẽ còn có thể ở trong mưa tên đào thoát? “



Người mặc đồ đen quay lại trừng hắn liếc một cái, mặt lạnh nói: “ Làm tốt chuyện của ngươi đi! Chuyện này nếu có một chút sai lầm, Bộc Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Các ngươi cẩn thận làm việc, nhìn chằm chằm cho ta! Lần này làm tốt, trở về đều được thăng làm giáo úy vương phủ! “



Lần này không ai dám nói giỡn, bốn người đồng thanh đáp ứng, tiếp tục nhắm tên bắn.



Nguyên Thương từ bên trái chậm rãi tiến tới, càng tới gần, động tác càng chậm. Nàng là sát thủ cao cấp, không phải võ lâm cao thủ, lại càng không phải là thần. Nàng có thể vô thanh vô tức tiếp cận, có thể ám sát mỗi cái mục tiêu rồi yên lặng bỏ chạy, nhưng cũng không có khả năng đột ngột lao ra, nháy mắt giết chết hết mọi người ở đây mà không làm bọn họ phát hiện.




...................................



Nghe đỉnh núi vang lên tiếng còi, Minh Huy Công chúa sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi.



Này nói lên được điều gì? Nói lên được, mai phục nàng là người trong hoàng thất! Mà có khả năng tập kích nàng nhất, chính là huynh đệ ruột thịt của nàng!



Không bao lâu, tiếng còi dừng, cách đó không xa chỗ khe núi vang lên tiếng vó ngựa, từ xa lại gần. Trên đỉnh núi cũng ngừng bắn tên. Minh Huy Công chúa nhẹ nhàng thở dài một hơi, sắc mặt dần dần bình tĩnh, đem Tâm nhi đặt xuống đất, đứng thẳng thân mình, nhìn chín kỵ mã từ trong đường núi chạy tới, cuối cùng dừng ở trước mặt cách nàng không xa.



Cầm đầu là một người nam tử mặc trường bào màu lam nhạt, thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, cao gầy anh tuấn, chính là mặt mày mang theo một tia âm ngoan, khóe miệng cười nhạt trông có vẻ đắc ý cay nghiệt. Bên cạnh hắn là một người mặc áo bào màu tro, áo choàng dài, che khuất diện mạo cùng toàn thân, chỉ có thể nhìn thấy bộ râu rậm rạp, trên lưng có mang một cái bọc, không biết là đao hay là kiếm. Phía sau bảy người đều cầm trong tay cung tiễn, thắt lưng mang trường đao, đằng đằng sát khí.



 ................................... 



P/S: Có phải thật ngắn! Hihi.