Công Chúa Tha Mạng
Chương 32 : Một quỳ tình nặng tựa thái sơn
Ngày đăng: 21:48 19/04/20
Đến truyền lời là một thái giám trẻ tuổi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt đầy tươi cười, khách khách khí khí hành lễ với đám người Nguyên Thương, nói: “ Phò mã gia mạnh khỏe! Mộ Dung tướng quân mạnh khỏe! “
Mộ Dung Thanh Hoa tùy tiện nói: “ Hoàng Thượng gọi Kì đệ có chuyện gì? “
Tiểu thái giám cười đáp: “ Chuyện này nô tài cũng không rõ. “
Mộ Dung Thanh Hoa hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn vài lần, vác kiếm, mang theo một đám thân vệ nghênh ngang ra khỏi đại môn phủ Phò mã.
Nguyên Thương tao nhã lễ độ chắp tay nói: “ Đa tạ công công truyền lời! Thỉnh mời uống chén trà! “
Tiểu thái giám nói: “ Phò mã gia khách khí! Nô tài phụng hoàng mệnh, không dám chậm trễ, vạn tuế gia vội vã muốn gặp Phò mã, Phò mã nhanh đi cùng nô tài thôi! “
Nguyên Thương không giỏi quyền mưu, nhưng bản thân cũng là một người thông minh, người khác thiết kế cạm bẫy cũng nhìn ra được một hai, đạo lí đối nhân xử thế cũng cực tinh thông. Từ xưa đến nay trong ngoài, không phân biệt quốc tịch, không phân biệt thời kỳ, có một thứ cho tới bây giờ rất thông dụng, đó chính là - tiền.
“ Vị công công này quý danh là gì? “ Nguyên Thương khí chất văn sĩ, nói chuyện ôn nhã lễ độ.
“ Phò mã làm nô tài tổn thọ mất! “ Tiểu thái giám liền nói không dám, “ Nô tài tên Chung Đức, mọi người thường gọi là Tiểu Đức Tử. “
Vào đại môn hoàng cung, Nguyên Thương bất động thanh sắc nhét tờ ngân phiếu hai trăm lượng qua: “ Không biết phụ hoàng triệu kiến có chuyện quan trọng gì? “
Hoạn quan, ở thời điểm mê muội quân vương, thường kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng bọn hắn quyền lợi toàn bộ bắt nguồn từ Hoàng đế, cơ bản không có thế lực của riêng mình. Một Hoàng đế lý trí, đều hạn chế sử dụng hoạn quan, hoạn quan hầu như không có địa vị gì. Minh triều mở ra các công xưởng cửa hàng này nọ, hoạn quan quyền lợi mới chính thức được đề cao. Hoạn quan Đại Yến quốc, ở trong mắt Hoàng đế chỉ là một người hầu hạ cuộc sống thường ngày, là nô tài để truyền lời, bị quan lại chính trực coi rẻ, địa vị vô cùng thấp, truyền lời được thưởng bình thường đều là mấy lượng hay mười mấy lượng bạc, rất ít trên trăm lượng.
Ở trong mắt Nguyên Thương, tiền tài đều là chuyện nhỏ, tình báo mới là quan trọng nhất. Cho nên nàng tuy hiểu giá trị ngân lượng ở Đại Yến quốc, vẫn ra tay hào phóng như trước, Nguyên Thương dùng bạc của Công chúa thưởng cho hạ nhân, chỉ nhìn một chút ở việc này, đám người Lữ Văn Phong, Phùng Triệt đều cười nhạo nàng là tiểu bạch kiểm, ngược lại một chút cũng không sai.
Chung Đức nhìn thấy mệnh giá của ngân phiếu, sắc mặt kinh ngạc chậm rãi nói: “ Phò mã gia, này... Nô tài không dám! “ Hắn chỉ là một tiểu thái giám quét rác ở ngự hoa viên, bởi vì khúm núm, làm người cẩn thận, lại có tài ăn nói lanh lợi, mới được ở lại hầu hạ bên người Hoàng đế, hắn biết Phò mã là trưởng tôn của Triệu quốc công, Phò mã của Minh Huy Công chúa, đương nhiên không dám đắc tội.Nguyên Thương lại hết sức kiên quyết nói: “ Ta vừa trở lại kinh thành, các loại quy củ đều không hiểu, còn phải thỉnh công công chỉ điểm nhiều hơn! Chút lòng thành này, công công cầm lấy uống trà! “
Chung Đức nghe thế mới thu ngân phiếu, nói: “ Vậy đa tạ Phò mã gia! “ Dừng một chút lại nhỏ giọng nói, “ Nô tài cũng không biết bệ hạ vì sao triệu kiến, chỉ là, bệ hạ trước đó hạ một đạo thánh chỉ cho Minh Huy Công chúa. Công chúa một mình điều động Long Võ Quân, hoàng thượng hạ chỉ cấm túc Công chúa ba tháng, phạt bổng lộc nửa năm. Mục Thắng tướng quân cũng bị phạt bốn mươi trượng, tự kiểm điểm nửa tháng, cắt chức Phó thống lĩnh hữu quân, sung quân đến Tây Cương dưới trướng Bình Tây quân nghe lệnh. “
Thống lĩnh Long Võ Quân vốn là Trưởng công chúa Cố Thường Y, Cố Thường Y sau khi đi, Hoàng đế ngầm đồng ý cho Minh Huy Công chúa điều động một trăm cấm quân nhàn tản *, nhưng lần này Cố Nguyệt Mẫn vận dụng vượt quá hai trăm người, Hoàng đế không thể không trách phạt, Long Võ Quân liên quan đến an nguy của hoàng thất, nếu không trừng phạt, an toàn của hoàng thất cũng không thể bảo đảm.
( *) Quân nhàn tản: Binh lính đang trong thời gian nghỉ ngơi.
Minh Huy Công chúa không hổ là Công chúa được sủng ái nhất, một mình điều động vượt quá trăm cấm vệ quân, nhưng chỉ bị cấm túc, phạt lương bổng, tuy rằng không biết phủ Công chúa phủ lớn bao nhiêu, nhưng nhìn phủ Phò mã của nàng, cũng có thể đoán được phủ Công chúa phủ to bao nhiêu, xa hoa thế nào. Bị phạt nặng lại là Mục tướng quân kia. Nhưng tựa hồ cũng không coi là trách phạt, chỉ sợ Mục Thắng nhận được thánh chỉ còn cao hứng nhảy dựng lên - Đại Yến tôn sùng võ vô cùng, các tướng quân của kinh thành người người đều muốn đi biên cương kiến công lập nghiệp, nên này sao gọi là trách phạt, rõ ràng là Hoàng đế vì ngăn chặn miệng lưỡi quần thần, làm ra vẻ thôi, đồng thời vì tránh cho Minh Huy lần sau lại xúc động mà rút củi dưới đáy nồi.
Nguyên Thương vẫn cho là, nàng vốn đã nhìn thấy Tổng thống, nguyên thủ quốc gia, Hoàng đế cổ đại sẽ không để ở trong mắt. Nhưng thật ra lúc thấy Hoàng đế Đại Yến quốc, lại nhịn không được trong lòng âm thầm gật đầu - Hoàng đế cổ đại một thân nắm quyền sinh sát, vị Hoàng đế Đại Yến quốc đời thứ hai này chỉ huy qua thiên quân vạn mã, trong lòng mang thiên hạ, còn từ trong giết chóc đi đến ngôi vua, quả nhiên cùng thời đại khoa học kỹ thuật tuyển cử lãnh tụ không giống nhau.
Hoàng đế này hẳn hơn năm mươi, nhưng nhìn chỉ khoảng chừng bốn mươi tuổi, tinh thần chấn hưng, vóc người quân vương, chỉ là tóc bạc sớm, nhưng thế lại càng lộ vẻ uy nghiêm. Một thân hoàng bào, thêu kim long năm móng, chòm râu sơn dương tu chỉnh vô cùng sạch sẽ, phú quý ung dung.
“ Kì nhi đã trở lại? Mau mau bình thân! “ Hoàng đế thấy nàng, lập tức buông bút son, từ ngự tọa đi xuống, tự mình nâng nàng lên. “ Ngươi bị kinh hách, có khá hơn không? Trần thần y cần dược liệu gì? Trẫm bảo Thái y viện đem đến cho ngươi! “
Một phen hỏi han ân cần, không giống như Hoàng đế nhìn thần tử, mà giống phụ thân cưng chiều hài tử, nghe nói đứa nhỏ ở trường học bị bệnh, nhanh đến xin phép đón trở về, chỉ sợ sẽ gầy mất hai lạng thịt.” Nhi thần không có việc gì, chỉ là thích khách làm Công chúa bị thương... “ Nguyên Thương bộ dáng kinh sợ, thận trọng.
Nguyên Thương gật đầu nói: “ Viên công công thỉnh đi, ta sẽ ở trong này cùng Công chúa. “
Chờ Viên công công đi rồi, Nguyên Thương đối với Minh Huy nói: “ Ngươi khôn khéo như vậy, biết rõ quỳ ở nơi này cũng vô dụng, cần gì phải làm việc uổng công? “
“ Ai nói vô dụng đâu? “ Minh Huy Công chúa nói, “ Ta quỳ ở nơi này không phải để phụ hoàng nhìn, mà là để bá quan văn võ cả triều nhìn. Để cho bọn họ biết, Công chúa ta đây, cháu gái duy nhất của Trấn Bắc tướng quân sẽ không bỏ rơi Thái tử. “
Nguyên Thương không nói gì, bình tĩnh nhìn nàng.
Cố Nguyệt Mẫn nội thương rất nặng, tuy rằng mặt ngoài thấy nàng di chuyển cùng hành động không có gì đáng ngại, nhưng kinh mạch bị hao tổn, không mất mười ngày nửa tháng, không có khả năng chuyển biến tốt. Buổi tối chạng vạng hai ngày trước, Minh Huy Công chúa là lần đầu sinh hoạt vợ chồng, do dược vật nên không có tiết chế, cho dù Nguyên Thương rất cẩn thận, cũng làm phía dưới nàng bị thương, lúc này không biết còn khó chịu hay không?
Nguyên Thương đi đến bên cạnh Công chúa. Minh Huy ngẩn người, nhưng thấy nàng vén lên vạt áo trước của trường sam, hai chân khom xuống, quỳ ở bên cạnh nàng.
Một quỳ này, kiên định cương nghị, không chút do dự, đầu gối chạm trên mặt đất phát ra tiếng vang nhỏ. Nguyên Thương quỳ gối bên cạnh, phảng phất như Thái sơn sừng sững, không chút nhúc nhích, Cố Nguyệt Mẫn trong mắt hiện lên kinh ngạc vô cùng, không biết nói cái gì cho phải, lát sau nói ra ba chữ: “ Tại sao ngươi... “
Nguyên Thương nhắm mắt lại, điều chỉnh một chút vốn thẳng tắp thân mình, cảm giác nhất thời thay đổi, tựa hồ không phải đang quỳ, mà là đang ngồi trên nhuyễn tháp lông cừu mềm mại, nhàn nhã thong dong, nói: “ Hoàng Thượng có chỉ, để cho tiểu thần khuyên nhủ Công chúa hồi phủ. Ngươi không quay về, ta chỉ có thể chờ. Cũng không thể để ngươi quỳ, ta ngồi đi? “
“ Ngươi - “ Công chúa cắn môi dưới, không biết nói cái gì cho phải. Vì thế chỉ có thể tùy ý Phò mã cùng nàng quỳ ngoài cửa điện.
Lúc này sắc trời đã tối, trong đại điện ánh nến xuyên thấu qua, có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trăng trên trời đêm nay rất tròn, màu ánh trăng bàng bạc mông lung chiếu rọi, hai bóng người một chút cũng không tịch mịch.
Lân cận không có người, Công chúa cũng không cần quy củ, im lặng quỳ diễn trò. Nàng nhìn thoáng qua Phò mã của mình.
Phò mã này, làm sao gọi là quỳ? Thấy thế nào cũng giống như nửa ngồi thưởng thức tòa đại điện. Nếu nơi này có một cái đĩa thức ăn, một bình rượu nhỏ, là có thể ngắm trăng đến bình minh đi.
Các nàng quỳ ở hành lang, ở Thành Cực điện bên ngoài thượng thư phòng. Thành Cực điện là nơi Hoàng đế xử lý chính vụ cùng triệu kiến trọng thần, uy nghiêm đại khí, ngoài điện là một cái sân rộng thật lớn, là nơi tiếp đãi văn võ bá quan Đại Yến ; Nối liền đại điện cùng sân lớn là cầu thang bạch ngọc bao quanh toàn bộ đại điện, cầu thang cao ước chừng mười thước. Chỗ hai người Nguyên Thương quỳ vừa lúc có thể nhìn xuống toàn bộ sân lớn, cùng với hơn một nửa cung điện xung quanh, tầm nhìn rộng lớn. Nguyên Thương lại bị bệnh nghề nghiệp, ở một cái địa phương xa lạ sẽ quan sát tình hình, ví dụ như xem chiều cao, xem góc ẩn núp thích hợp... Thậm chí còn tự hỏi làm thế nào để xâm nhập, làm sao dò thám, làm sao bỏ chạy, Nguyên Thương ánh mắt không chút nào chán chường mà nhìn mỗi cái ngõ ngách trong cung điện, ghi nhớ trong lòng.
Mà ở trong mắt Công chúa, như thế này lại là tản mạn mà lạnh nhạt.
Minh Huy Công chúa rõ ràng nhớ, hoàng hôn hôm qua, tình tình khi nàng đến khách điếm tìm Nguyên Thập Tam. Chỗ khách điếm Nguyên Thập Tam ở tìm không thấy tung tích Nguyên Thập Tam, lại tìm được Phò mã. Khi đó, ở trong phòng Nguyên Thương cũng đang là bộ dáng nhàn nhã này, buồn chán uống canh. Khi đó nhìn dáng vẻ Phò mã thế nào cũng không giống bị bắt, mà giống như ra ngoài du ngoạn.
- Chẳng lẽ, vị Phò mã này, là ở mật thất nghe lời mình nói cho nên nản lòng thoái chí, tự nguyện cùng thích khách rời đi? Khó trách, thích khách kia không có cùng Phò mã ở chung một chỗ, lại biết chắc Phò mã sẽ đi đến cửa hàng đồ ngọc ở Bạch Mã Tự, có lẽ hai người trước đó giao ước, nhưng thích khách này vì nghĩ cách cứu sư tỷ của mình, quay đầu liền bán đứng Phò mã!
Nhưng tại sao lại không thấy Nguyên Thập Tam ở trong khách điếm... Hay là, Thập Tam biết Phò mã ở khách điếm đó, vì giúp mình, cố ý dẫn nàng tiến đến? Nếu vậy, Nguyên Thập Tam này cũng quá lợi hại, quá khủng bố đi! Nàng thật chỉ là một người, không phải một tổ chức? Nguyên Thập Tam thần thần bí bí, nếu nàng cố ý cùng Đại Yến là địch.... Không được! Nhất định phải tìm được Nguyên Thập Tam, đem nàng lôi kéo về đây....
Nghĩ đến Nguyên Thập Tam, Minh Huy Công chúa liền nhịn không được nhớ đến sự tình đêm đó, tức giận đến trong lòng nghiến răng.
Phu quân bồi quỳ bên cạnh, thâm tình ý trọng, trong lòng lại nhịn không được nghĩ đến người khác, lại còn là một nữ tử, ghê tởm hơn nữ tử này còn đoạt đi lần đầu tiên của nàng, cho tới bây giờ chỗ đó tựa hồ vẫn còn đau.
Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên cảm thấy, cùng Phò mã quỳ thế này, thể xác và tinh thần đều chịu dày vò.