Công Chúa Tha Mạng
Chương 35 : Tâm như sầu kết , quân chẳng biết [ Hạ ]
Ngày đăng: 21:48 19/04/20
Minh Huy Công chúa một thân võ phục tuyết trắng, gương mặt mỉm cười nhàn nhạt quen thuộc, nhưng ý không cười, lại mềm mại đáng yêu động lòng người.
Ánh mắt Nguyên Thương chỉ dừng ở trên người nàng một lát, nhìn trên bàn đá bên cạnh nàng có một thanh bảo kiếm, nói: “ Công chúa đã trễ thế này còn luyện kiếm? “
Minh Huy Công chúa cười mà không đáp, dùng tay cầm lấy trường kiếm, đi tới, nói: “ Ta nghe nói Phò mã theo Tô Ấm học võ, không biết học được ra sao, chúng ta luận bàn một phen như thế nào? “
Nguyên Thương cười đáp: “ Này... chỉ sợ không tốt đi? Công chúa thân thể thiên kim, tiểu thần làm sao dám đối với Công chúa động đao động thương? Nếu làm bị thương Công chúa sẽ không tốt lắm! “
Soát một tiếng, Công chúa tuốt kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong sát khí chợt hiện, chỉ thẳng cổ họng Nguyên Thương. Nguyên Thương đứng không nhúc nhích, không né tránh, cũng không phản kháng, nhìn đạo ngân quang vạch từ không trung đến, đột nhiên dừng trước cổ họng nửa tấc.
“ Muốn đả thương đến ta, cũng không dễ dàng như vậy. “
Kiếm trong tay Minh Huy Công chúa không chút lay động, khí thế sắc bén. Nguyên Thương chậm rãi lui về sau một bước, làm cho khoảng cách của nàng với mũi kiếm xa một chút, mặt hiện một chút tươi cười, nói: “ Công chúa, tiểu thần thân thể yếu đuối nhiều bệnh, không phải đối thủ của Công chúa, vũ thương lộng bổng *, nói không chừng còn làm chính mình bị thương. “
--------------------
( *) Vũ thương lộng bổng:
Sử dụng đao thương côn bổng - các loại binh khí nhà võ, để tập võ.
Nguyên câu: Vũ văn lộng mặc – Vũ thương lộng bổng
( Người học văn trổ tài văn chương – người tập võ múa may binh khí.)
--------------------
Minh Huy Công chúa bị nàng chọc cười, cười khẽ một tiếng.
Một lúc nói lo lắng làm Công chúa bị thương ; Công chúa ra kiếm, lập tức sửa miệng nói, lo lắng mình bị Công chúa làm bị thương, sửa miệng so với lật sách còn nhanh hơn.
Công chúa khẽ cười nói: “ Ta nhìn Phò mã đi đường yên lặng không một tiếng động, thật ra có phong phạm một cao thủ. “
Nguyên Thương nhìn nàng tươi cười, trong ngực nhảy liên hồi. Luôn suy nghĩ chuyển động cực nhanh nhưng khi Nguyên Thương nhìn thấy nàng cười, phản ứng không khỏi chậm nửa nhịp.
Không đợi nàng nghĩ ra lý do, trường kiếm của Công chúa đã hạ xuống, tươi cười không giảm, nói: “ Phò mã, trễ như vậy còn ra ngoài, là chuẩn bị đi đâu? “
Nguyên Thương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “ Tùy tiện đi dạo một chút. Mấy ngày nay nằm lâu trên giường, thân thể có chút cứng ngắc, đi ra ngoài hoạt động một chút. “Minh Huy Công chúa nói: “ Lần đầu tiên Phò mã đến phủ Công chúa, một mình thì làm sao biết đường? Để Nguyệt Mẫn cùng ngươi đi dạo như thế nào? “
Nguyên Thương nhanh nói: “ Ta chỉ tùy tiện đi dạo một chút, hiện tại cũng nên trở về. “
Cố Thường Y đem chén rượu mạnh thứ hai uống vào, nói: “ Bỏ tình nhỏ vì nghĩa lớn, hắc, đây là người hoàng gia. Mẫn nhi, ngươi xem dân chúng bên này. Khi có tướng sĩ đi tuần, người người đưa tiễn, khi có tướng sĩ đi về, người người chào đón. Mặc dù không vinh hoa quyền thế, cũng không thiên kim phú quý, ở trong mắt ta, so với cái gì đều ấm áp, so với hoàng cung đã không còn... không còn ấm áp kia, đâu chỉ tốt hơn trăm ngàn lần? Đứa nhỏ, nếu có một ngày, ngươi chán ghét hoàng thành, chán ghét âm mưu, liền đến nơi này của ta đi! Dốc hết sức phá tan trở ngại, vị trí Trấn Bắc đại nguyên soái ta sẽ giữ cho ngươi, ai cũng không lung lay được ngươi! “
Cố Nguyệt Mẫn cả đời này, sùng bái nhất chính là cô cô - Cố Thường Y. Đáng tiếc, Cố Thường Y từ sau khi Đại Yến lập quốc, lập tức dẫn binh đi Bắc thượng, trừ bỏ hàng năm tết âm lịch, cũng không về hoàng thành. Mẫu hậu đã qua đời lúc nàng mười hai tuổi. Thái tử ca ca quốc sự bận rộn, Ngũ Ca làm người lãnh đạm, cùng đệ muội cũng không thân cận, Thập Nhất ca song bào thai chạy tới giang hồ pha trộn, cũng ít trở về. Một hoàng thành rộng lớn, trong nhất thời dường như chỉ còn lại có một mình nàng.
Nàng ở hoàng thành hao tổn tâm cơ, lúc kiệt sức, nàng chưa từng đặt Phò mã vào mắt. Nàng không cần bằng hữu khôn khéo, huynh đệ của nàng, đồng minh của nàng, đối thủ của nàng, người người đều là tinh anh, tính kế âm mưu không chỗ nào không có. Nàng cần, chính là một cái vô cùng đơn giản, lòng không âm mưu tính kế làm bạn.
Đêm đó, Phò mã Tô Kì quỳ gối bên cạnh nàng, rõ ràng thân thể đạm bạc gầy yếu, tính tình lại nhàn nhã ung dung, rõ ràng đã biết nàng lợi dụng hắn, lại như trước kiên định cùng nàng quỳ, bên cạnh không rời. Nếu không phải mình để cho hắn giả vờ bất tỉnh thì còn ngu ngốc hồ đồ bồi mình quỳ cả đêm. Tuy rằng hắn ra vẻ lãnh đạm, nhưng Cố Nguyệt Mẫn có thể thấy, không người nào có thể ở trước mắt nàng ngụy trang cảm tình, trong mắt hắn quan tâm, ngay cả Tâm nhi cũng có thể cảm nhận được, nàng sao có thể thật sự không có cảm giác?
Nhưng mà bây giờ, vị Phò mã lạnh nhạt lại có chút ngu ngốc này, chân thành đối đãi với nàng lại một lòng muốn rời đi.
Nghĩ đến đây, Minh Huy Công chúa khóe miệng hơi nhếch lên. Nàng cũng muốn nhìn, vị Phò mã gia này rốt cuộc muốn làm cái gì. Sẽ không phải muốn chạy trốn đi? Muốn trốn đến đâu? Trong thiên hạ, đều là vương thổ [ đất của vua ], hắn có thể rời đi Tô gia, rời đi phủ Phò mã, có thể đi chỗ nào? Chẳng lẽ là.... nơi Nguyên Thập Tam ẩn cư?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Minh Huy lại âm trầm xuống.
Ở trong núi ngày ấy, vừa mới gặp, nữ tử như bạch liên mạo hiểm sinh mệnh cứu nàng trong lúc nguy hiểm, đối với nàng nói, Ta muốn làm như vậy , không có lý do gì, lại trong nháy mắt khiến cho vị Công chúa am hiểu lời nói giả dối này cũng tin nàng không hề có căn cứ, không hề có lí do. Cũng không đợi đến khi nàng đem Nguyên Thập Tam làm tri kỷ chi giao [ đối đãi như tri kỷ ], thỉnh hồi phủ Công chúa, lại bị Thập Tam... Sau đêm đó, nàng thế nhưng còn không có chút áy náy, biến mất không thấy.
Nàng đường đường là Công chúa Đại Yến, lần đầu tiên dĩ nhiên lại do bị dược vật, còn cùng một nữ tử... Cho dù, là nữ tử lãnh mạc như hoa sen...
Phò mã cùng Nguyên Thập Tam rốt cuộc làm sao nhận thức? Bọn họ... rốt cuộc là quan hệ gì?
Công chúa nhìn thoáng qua Trúc Ngữ bên cạnh, thở dài: “ Tâm tư đơn giản thật tốt! “
Trúc Ngữ nhíu mày, nói: “ Công chúa, người là nói nô tỳ thật ngốc? “
“ Ngươi nói xem? “
“ Ôi chao! Công chúa, vì sao a? “
Minh Huy Công chúa cười nhẹ, xoay người tiếp tục đi.
“ Ai, Công chúa, người chờ ta a! Ai, Công chúa Điện hạ! “
Minh Huy Công chúa sải bước đi đến phòng ăn, đến đại sảnh dùng bữa, đang muốn ăn cháo hạt sen, đã thấy trong đại sảnh ngồi một người nhìn đồ ăn trên bàn hết sức chuyên chú. Người nọ thấy nàng đến, ngẩng đầu cười, nói: “ Công chúa. Đến đây, nếm thử cháo ta làm! “
Minh Huy nhìn nàng, hơi có chút sững sờ, “ Đây là... cháo Phò mã làm? “
-------------------------------------