Công Chúa Tha Mạng

Chương 62 : To gan lớn mật [ Thượng ]

Ngày đăng: 21:49 19/04/20


Nguyên Thương gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, nói: “ Ngươi đi nghỉ ngơi đi! Ta đem con chuột kia đi... “ Lấy con chuột này đi giải phẫu, nhìn xem nó có gì dị thường mà có thể làm cho cao thủ võ lâm như Cố Nguyệt Mẫn kiêng kỵ.



“ Ngươi dám! “ Cố Nguyệt Mẫn nhíu đôi mày thanh tú, “ Ngươi dám tới gần nó, từ nay về sau không cho phép ngươi ngủ chung với ta! “ Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt ửng đỏ, nghiêm túc nói sang chuyện khác: “ Sơn dân nói, người Hung Nô bắt bọn họ, là vì muốn bọn họ dẫn đường, đi bắt dân chúng các thôn xóm trốn trên núi Lạc Dương Sơn ở biên giới Đại Yến. Gia gia của Nhị Hổ nói đây không phải nhóm duy nhất, mấy tháng nay, người Hung Nô đều không ngừng tìm biện pháp bắt dân chúng Đại Yến. “



Nguyên Thương đối với vấn đề này không biết gì cả, càng không có ngập tràn lòng thương xót, vô nghĩa gật đầu.



Cố Nguyệt Mẫn tiếp tục phân tích: “ Người Hung Nô trước đây cướp bóc lương thực, luôn xem dân chúng Đại Yến là trâu ngựa mà đối đãi, muốn giết liền giết, phóng hỏa giết người trước nay đều không kiêng nể gì, nhưng lần này lại hành động bí ẩn, lập kế hoạch bắt cóc dân Đại Yến chúng ta, đây là vì sao? “



Lúc trước người Hung Nô cướp bóc, chú ý đến hiệu suất, hành động như gió, cướp xong rồi đi, bắt đi dân chúng chỉ là thuận tiện, lương thực gia súc mới là trọng điểm. Thôn dân trốn ở Lạc Dương Sơn cơ hồ rất ít bị người Hung Nô cướp sạch - người Hung Nô đi trong núi cướp đều là dân bần cùng, thu hoạch rất nhỏ, bản lĩnh nhiều, hơn nữa sơn dân bưu hãn, làm không tốt còn có thể bị thương vong, mất nhiều hơn được, cho nên nếu không phải vô tình gặp, người Hung Nô là sẽ không đặc biệt tìm đến dân trong núi mà cướp.



Nhưng mà, lần này người Hung Nô xuất động binh tinh nhuệ, vì đi bắt dân chúng? Bọn họ không phải luôn coi người Hán là súc vật sao? Hơn nữa, qua hơn trăm năm cướp bóc, người Hung Nô đều có không ít nô lệ là người Hán, vì sao còn xuất động lực lượng lớn như vậy để bắt cóc dân ở Lạc Dương Sơn?



Trực giác cho Cố Nguyệt Mẫn biết trong này có liên can trọng đại, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông.



Nguyên Thương nghe thấy nàng hỏi, biết nàng vì vậy mà buồn rầu. Bất quá, trong nhìn nhận của Nguyên Thương, cái này có gì khó đoán? Không phải rất rõ ràng sao? Lúc bọn nàng chấp hành nhiệm vụ, sau khi thành công rút lui, có cơ hội, cũng thường làm loại chuyện tương tự - bắt cóc con tin. Hơn nữa, con tin tốt nhất là người thân của nhân viên cảnh sát.



Hơn nữa, Nguyên Thương mơ hồ nhớ lại, Linh tuy là sát thủ đẳng cấp thế giới, không có quốc tịch, nhưng cho tới bây giờ đều xem mình là con cháu Viêm Hoàng * , đặc biệt thích dùng sách vở lịch sử để dạy dỗ bọn huynh đệ tỷ muội. Nhớ rõ năm đó Linh có giảng giải qua cho bọn nàng thủ đoạn công thành có liên quan đến người Mông Cổ.



( *) Viêm hoàng [ Thần nông ]: Được xem như là tổ tiên của người Hán.



“ Hẳn là vì công thành.... “ Nguyên Thương đáp một câu.Cố Nguyệt Mẫn lại giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt thay đổi, trong miệng lẩm bẩm nói: “ Đúng, Thiết trướng lang kỵ   tinh nhuệ của Hung Nô đều xuất hiện, không phải vì công thành thì vì cái gì?! “ Cố Nguyệt Mẫn nhìn Nguyên Thương, “ Thập Tam, ngươi nói, bọn họ vì cái gì bắt đi thôn dân Lạc Dương Sơn? “



Nguyên Thương thuận miệng nói: “ Hẳn là khiến cho những dân chúng này mở cửa thành đi! “


Theo thói quen, Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên nhìn về phía Nguyên Thương.



Mỗi một lần, nàng gặp phải nguy cơ, giải cứu nàng đều là Nguyên Thương. Vị Minh Huy Công chúa này trong tiềm thức đều tự cho mình là người thông minh cao quý, trong lúc vô ý, dần dần ỷ lại vào Phò mã của nàng. Điểm này, trước khi nàng quay đầu, có lẽ cũng không phát hiện ra.



“ Thập Tam, ta nên làm cái gì bây giờ? “



Cố Nguyệt Mẫn ở trước mặt thuộc hạ, đối với Nguyên Thương nói ra lời nói yếu đuối như thế, làm cho Cổ Nghiên ngạc nhiên không thôi. Lấy Cố Nguyệt Mẫn tâm cơ, cho dù gặp phải khốn cảnh cũng sẽ mặt ngoài làm bộ như gợn sóng cũng không sợ hãi . Cố Nguyệt Mẫn nói ra lời như vậy, thuyết minh nàng thật sự một chút biện pháp cũng không có. Người ta nói Lấy lực phá xảo *  , ở trước mặt thực lực cường đại, chút tiểu thông minh đều không dùng được.



( *) Lấy lực phá xảo: Lấy lực lượng phá kỷ xảo.



Cổ Nghiên là người đã thành gia, lại là thuộc hạ Cố Nguyệt Mẫn tín nhiệm nhất, thời gian đi theo dài nhất, đối với chuyện tình của hai phu thê Cố Nguyệt Mẫn cũng hiểu nhiều nhất, hơn nửa năm này đều đem biến hóa của Cố Nguyệt Mẫn nhìn ở trong mắt, trong lòng cảm thán, Minh Huy Công chúa lần này quả nhiên đã động tình thật.



Nguyên Thương không có đem chuyện lần này coi là nguy cơ. Ở trong nhìn nhận của nàng, không có thiên hạ và bách tính, với nàng mà nói, mười vạn Hung Nô có là gì? Nàng muốn đi thì đi, mang theo Công chúa và bốn trăm người này, nơi nào cũng có thể đi. Nàng chỉ là một sát thủ nhỏ bé, không có ánh nhìn chiến lược, nàng không biết, Đại Yến nếu không còn, vị Công chúa này tuyệt đối sẽ không chỉ lo cho bản thân, lấy thân hi sinh vì tổ quốc cũng có thể làm.



Nhưng lúc này, Cố Nguyệt Mẫn tin tưởng nàng như vậy, tràn ngập mong chờ nhìn nàng, nàng chỉ có thể ở đáy lòng than thở một tiếng.



Trận chiến nước đục này, nàng không thể không lo.



Từ đó về sau, Nguyên Thương chính thức bước trên con đường công thành danh toại. Chỉ vì một câu nói của Cố Nguyệt Mẫn.



Sách sử [ Đại Yến quốc | Tô Kỳ liệt truyện ] ghi chép: Đại Yến quốc năm thứ mười một, cuối thu, ngày hai mươi mốt tháng chín. Phò mã Tô Kì cùng Minh Huy Công chúa biết được quỷ kế của Hung Nô Tả Hiền vương, sai người mang tin tức cho Yến Cao Tổ, Thánh Trưởng công chúa ( *), Bình Tây đại tướng quân, lập kế hoạch cho Lạc Dương Sơn. Từ đó, danh tiếng Tô Kỳ vang danh thiên hạ.



( *) Thánh Trưởng công chúa: Chỉ người cao quý, tài giỏi.