Công Chúa Tha Mạng

Chương 7 : Thích khách lão huynh sao còn chưa tới ?

Ngày đăng: 21:47 19/04/20


Khó trách hôm nay chưa ra cửa, liền cảm giác có nguy cơ, nguyên lai là có người muốn ám sát! Nguyên Thương bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, nhưng khóe mắt dư quang như trước không ngừng dò xét bốn phía.



Trên Vi hồ, gió xuân rộn ràng, chim bay lướt qua mặt hồ, tại nơi đã lướt qua, nổi lên gợn sóng lăn tăn. Phương xa có ngư dân chèo thuyền, cất tiếng hát vang, nghe không ra đó là âm điệu gì, chỉ có thể cảm thấy âm thanh trầm bổng vui sướng.



Nguyên Thương cùng Minh Huy Công chúa đi lên thuyền lớn, thấy trên boong thuyền trải một tầng thảm, đầu thuyền được chạm khắc hình chim đại bàng, trên thuyền có một trường ghế chạm ngọc, trên ghế được lót đệm lông thêu hình phượng hoàng hoa lệ, uy nghiêm mạnh mẽ. Ghế dựa sau có mui che đỉnh đầu, phía trên là tranh cát tường hình phượng hoàng cửu sắc được Hoàng đế ngự ban cho Minh Huy Công chúa.



Chổ bên cạnh Công chúa, có một cái bàn được đặt thấp hơn, nghĩ đến đó là chổ ngồi của mình ; tiếp tục nhìn xuống, hai bên trái phải đều được đặt bốn cái bàn thấp, chỗ ngồi được làm bằng đệm hương bồ.



Nhìn ra, ở đây cũng chỉ có Công chúa một người ngồi trên trường ghế, cao cao nhìn xuống.



Nguyên Thương theo công chúa đi đến đầu thuyền,  lúc Minh Huy ngồi xuống, Nguyên Thương đang muốn đi đến chiếc bàn thấp bên cạnh, lại bị Minh Huy kéo lại.



“Phò mã cùng ta ngồi đi!” Minh Huy mang theo tươi cười nói ra lời này, tuy rằng ngữ khí không có ý ra lệnh, nhưng công chúa đã nói, Nguyên Thương nào dám ở lúc mấu chốt kháng mệnh, khiến cho Công chúa chú ý? Vì thế đành phải ngồi bên người Công chúa. Tuy rằng trong lòng không ngừng oán thầm Công chúa này làm cho nàng bị mọi người để ý nhiều hơn dẫn đến việc bí mật trốn đi của nàng thêm khó khăn, nhưng ở mặt ngoài thần sắc như trước ôn hòa, gật đầu nói:“Được!“.




Quả nhiên, nàng phỏng chừng thời gian chuẩn xác! Bên cạnh luôn luôn bình tĩnh Minh Huy Công chúa, vẻ mặt bỗng dưng cứng nhắc khó có thể phát hiện.



Nguyên Thương trong lòng vừa lòng gật đầu. Xem ra, thuốc của chính mình rất hiệu quả. Dán thứ đó bên ngoài y phục của Công chúa, khi ở hiện đại, Thường Tùy Đại nhân cùng Vu Linh Đại tỷ cùng nhau chế thuốc. Sát thủ của [ Hắc Sắc Chỉ Vân ] người người đều trải qua cải tạo thân thể, ít nhiều đều có chút thương tật. Tỷ như lão Bát, dạ dày thường không khoẻ. Phương thuốc này, chính là Đại nhân cùng Đại tỷ nghiên cứu cho lão Bát, chuyên trị rối loạn tiêu hóa, tràng vị không thông, tác dụng rất tốt, phối phương đơn giản, thuận tiện mang theo, khả năng xuyên thấu rất mạnh, lão Bát cơ bụng cứng như sắt thép đều có thể xuyên thấu, chứ đừng nói tới sa y mỏng manh kia của Công chúa.



Nguyên Thương dùng vài ngày để tìm được những dược liệu đó, trộn thành thuốc làm thành cao dán. Thuốc này, cho lão Bát dùng thì thích hợp, nhưng nếu dùng trên người bình thường...... Mặc kệ là người thường hay là võ lâm cao thủ, cho dù là thần tiên trên trời, cũng đều không chống đở được. Đồng thời, Nguyên Thương cũng nhịn không được toát ra ý niệm đùa dai trong đầu — không biết vị Công chúa điện hạ cao quý kiêu ngạo này, khi đối mặt với thời điểm ba gấp của con người, sẽ có biểu tình gì?



Bất quá, kết quả ngoài dự kiến khiến cho nàng thất vọng rồi. Vị Công chúa này tâm tính cùng định lực không thể đem ra so với người thường. Chỉ nghe Minh Huy Công chúa vẽ mặt ôn hòa bất động thanh sắc nói:“Phò mã, ta rời đi trong chốc lát, sau đó trở về, Phò mã từ từ ăn!“.



Nguyên Thương gật gật đầu. Ừm, đồ ăn rất ngon, đều là thịt hươu bào ngư cùng sơn hào hải vị, dù ở kiếp trước, cơ hội được ăn cũng không nhiều, ngẫu nhiên ở trường hợp làm nhiệm vụ phải hóa thân thành tầng lớp nhân sĩ phải học tập cách ăn uống, dù sao, so sánh mà nói vẫn là tự do quan trọng, bắt nàng ở chỗ này, đừng nói là cho ăn bào ngư, dù là ăn thịt rồng cũng không được!



Công chúa đi rồi, nha đầu Trúc Ngữ bên người tự nhiên cũng đi theo. Hiện tại, ba vị võ lâm cao thủ đi hai vị, Nguyên Thương như trước ở tại chỗ lẳng lặng chờ đợi thời cơ.