Công Chúa Tha Mạng

Chương 84 : Khói lượn lờ

Ngày đăng: 21:49 19/04/20


Công chúa Điện hạ không cần cãi nhau, không cần chất vấn chỉ trích, chỉ cần một nụ cười mê người, cộng thêm một câu thì thầm thân thiết, sau đó sẽ chờ người nào đó ngoan ngoãn giải thích nhận sai.



Mười vị mỹ nữ đều là người lão luyện chốn trăng hoa, thấy vị Tô công tử vốn lạnh lùng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vị người mới kia không chớp mắt, thậm chí còn cầm lòng không được đi tới, dựa theo kinh nghiệm, biết tiếp theo là chuyện trẻ nhỏ không nên nhìn, mọi người tuy rằng trong lòng khó chịu với người mới đoạt đi nổi bật của mình, nhưng vẫn hành động chuyên nghiệp như ngày thường rời đi.



Chẳng biết khi nào, vị nhạc công kia cũng đi rồi, toàn bộ sân liền chỉ còn lại hai người, Nguyên Thương cùng Công chúa Điện hạ.



Nguyên Thương chưa bao giờ quan tâm người khác hiểu lầm, cho nên chưa từng giải thích bao giờ, cảnh tượng như thế này vẫn là lần đầu gặp phải. Nếu Cố Thường Y ở trong này, nhất định sẽ mắng nàng ngu ngốc. Nếu là Cố Thường Y, khẳng định đã sớm chơi xấu - một khóc hai nháo ba thắt cổ, một phen nước mũi một phen nước mắt giải thích trong mắt mình chỉ có người trong lòng, hát vang bài Trong mắt ta chỉ có ngươi .



Nhưng Nguyên Thương dù sao cũng không phải Cố Thường Y, cho nên nàng chỉ biết nghiêm túc chuyên chú nhìn Cố Nguyệt Mẫn giải thích.



Cố Nguyệt Mẫn cảm thấy tay nàng nắm lấy tay mình, thật dùng sức, nắm thật chặt. Vốn thân hình gầy yếu Nguyên Thương thoạt nhìn càng đơn bạc.



Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên thoáng cái liền mềm lòng.



Nàng đối với mình rõ ràng chân thành như thế không chứa một chút tạp chất, biết rõ nàng tuyệt đối sẽ không di tình biệt luyến [ thay đổi tình cảm ], sao còn ở lúc cửu biệt trùng phùng [ lâu ngày gặp lại ] đi trách móc nặng nề nàng?



“ Nàng thật không phải người thương của ta! “ Nguyên Thương cầm tay Cố Nguyệt Mẫn giải thích, biểu tình còn thật sự vô cùng vô tội, “ Ta chỉ thích ngươi! “



Cố Nguyệt Mẫn bởi vì câu này mà lòng ấm không thôi. Trong kinh thành có bao nhiêu thiếu niên tuấn kiệt, vương tôn công tử đối với nàng lời ngon tiếng ngọt, viết vô số thi từ văn chương cũng không cùng Nguyên Thương một câu giải thích ngây ngốc này động lòng người hơn.



“ Ta biết rồi. “ Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng tựa vào lòng nàng, mới phát hiện Nguyên Thương so với nàng đã cao hơn. “ Cho ta xem thương thế của ngươi. “Nguyên Thương ngoan ngoãn cởi áo tháo thắt lưng. Cố Nguyệt Mẫn vội vàng ngăn cản nàng, “ Mùa đông lớn, ngươi không lạnh sao? “



“ Không sao. “ Nguyên Thương nói, “ Ta có nội lực chống đỡ. “



Hử?



Cố Nguyệt Mẫn tò mò chế trụ mạch của nàng vận nội lực, Nguyên Thương tùy ý nàng tra xét, cũng không ngăn cản, cũng không che giấu, Cố Nguyệt Mẫn rõ ràng đang dò nội lực của nàng cùng với tâm mạch hư tổn.



Cố Nguyệt Mẫn không hỏi tại sao nội lực tăng mạnh, chỉ vỗ về mặt của nàng híp mắt hỏi: “ Tâm mạch của ngươi là bị làm sao? Ngươi mặc thiên thiền y, ai có thể đả thương ngươi? Có phải cao thủ Hung Nô hay không? “



Nguyên Thương lắc đầu nói: “ Là ăn đan dược gia tăng nội lực. “



Những lời này bình thản vô cùng, chỉ có người thông minh như Cố Nguyệt Mẫn mới có thể từ trong đó nghe ra nguy hiểm vô cùng - Nguyên Thương mỗi lần đều đem nàng từ trong nguy hiểm cứu ra, là năng lực thế nào, Cố Nguyệt Mẫn rõ ràng nhất. Nguyên Thương tinh thông ám sát cùng đào tẩu vậy mà phải dùng dược vật gia tăng công lực, có thể thấy được lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm!



“ Thiên thiền y của ngươi đâu? “
Y phục trên thân của nàng đều đã cởi bỏ, chỉ còn một lớp vải mỏng, ngồi dậy, lớp vải liền rơi xuống, lập tức lộ ra cảnh trí trước ngực.



Cố Nguyệt Mẫn vội vàng che lại cho nàng, “ Được rồi được rồi, coi như ngươi thắng được chưa? “ Tuy rằng nơi này không có người khác, Cố Nguyệt Mẫn cũng đã sớm nhìn hết của nàng, nhưng phòng này rất lớn, lại đốt đèn sáng trưng, Cố Nguyệt Mẫn lại có cảm giác như đang lộ thiên [ ở ngoài trời ].



“ Thật sao? “ Nguyên Thương ánh mắt sáng lấp lánh.



Cố Nguyệt Mẫn có dự cảm không tốt, cảm thấy chính mình giống như đã quên cái gì.



Không đợi nàng tự hỏi, Nguyên Thương đã lôi kéo nàng nói “ Ngươi nói, chờ ta đánh thắng ngươi, ngươi đáp ứng. “



“ Đánh thắng ta? “ Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cắn môi dưới, nói, “ Ta đáp ứng ngươi cái gì? Nói bậy! “



“ Ngươi đáp ứng cùng ta thân thiết. “ Nguyên Thương không chút để ý đến mặt mũi của Công chúa, vội la lên, “ Ngươi đáp ứng ta, ta đánh thắng ngươi là có thể! “



Minh Huy Công chúa hiển nhiên cũng nhớ rõ có chuyện như vậy, nhưng vẫn ngụy biện nói: “ Ngươi còn không đánh thắng ta đâu! “



“ Ngươi vừa rồi nói tính là ta thắng! “ Nguyên Thương trí nhớ rất tốt, “ Nếu không chúng ta đánh chút thử xem! “



Nguyên Thương không hiểu dù là thiếu nữ hay Công chúa hoàng gia thiên triều đều rụt rè, cũng không hiểu cùng người trong lòng thân thiết có cái gì xấu hổ, càng không rõ vì sao Cố Nguyệt Mẫn năm lần bảy lượt cự tuyệt cùng nàng thân cận.



Cố Nguyệt Mẫn tức giận người này không hiểu phong tình, càng tức giận miệng nàng không kiêng nể. Nhưng thấy nàng vết thương đầy người, nghĩ đến nàng vì mình, đơn độc bị mấy ngàn binh Hung Nô đuổi giết, còn suýt chút nữa chết trong tuyết.



Ba lần, gần trong gang tấc, Nguyên Thương ba lần vì nàng xuất sinh nhập tử [ vào sống ra chết ]. Đây là vận khí tốt, nếu vận khí không tốt, có phải hay không sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại?



Tiểu Công chúa phúc hắc gặp gỡ tiểuThập Tam thật thà, có lẽ Công chúa điện hạ chính là muốn nhìn người trong lòng vây quanh nàng, chuyển động qua lại, dáng vẻ lo lắng không biết làm sao!



Người này, vốn chính là đơn thuần, trong nhìn nhận của nàng, thích chính là thích, không thích chính là không thích, yêu cũng biểu lộ rõ ràng như vậy - vui vẻ thì liền muốn thân cận.



Thôi, dù sao cũng không nên để người thương vì mình sốt ruột, làm người trước mắt này mất mát?



Công chúa điện hạ mỉm cười, choàng tay lên cổ người trong lòng, dâng lên môi thơm.



“ Thập Tam, ngươi thắng. “