Công Chúa Tha Mạng

Chương 87 : Vây thành [ Nhị ]

Ngày đăng: 21:49 19/04/20


Nguyên Thương biết rõ tâm tư của những người trong hắc đạo, đối phó người như vậy, hắn ác, ngươi phải so với hắn ác hơn, hắn kiêu ngạo, ngươi phải so với hắn kiêu ngạo hơn, mới có thể đè ép được hắn. Cố Nguyệt Mẫn - thiên chi kiêu nữ, đương nhiên không có khả năng giả bộ như vậy, vì thế không nói một lời, nghiễm nhiên là bộ dáng  Gả chồng theo chồng  .



Tô Ấm không phải là người lắm miệng, Ngọc Khanh Hồng nhịn không được nói: " Hoàng Hà tam đạo [ ba tên cướp ở Hoàng Hà ] ? Trong núi không có hổ, hầu tử liền xưng bá! Con mèo con chó cũng dám ở trước mặt Thiên Ngọc Lâu ta làm càn! "



Cố Nguyệt Mẫn dán ở bên tai Nguyên Thương nói: " Ba người này xưng là Hoàng Hà tam đạo: Trần Tam Quý, Trần Khởi Phong, Trần Mãn Thuyền, là thuộc hạ lúc Lữ Chấn Hải còn làm hải tặc, hiện tại là phó thống lĩnh binh Hồ Châu. Võ nghệ không tốt lắm, nhưng đối với Lữ Chấn Hải vô cùng trung thành. " Đường đường thống lĩnh ăn mặc lại giống như mãng phu, cũng chỉ có thể là quan ở Đại Lữ.



Kẻ được gọi là  tam ca  - Trần Tam Quý ha ha cười nói: " Thiên Ngọc Lâu? Hắc, ngũ đại tông phái của Đại Yến, lão tử đời này đã cùng bốn đại môn phái giao thủ, nhưng còn chưa có cùng Thiên Ngọc Lâu đánh nhau, hôm nay thử một chút có sao! " Làm hải tặc trên biển lớn cùng cuồng phong vật lộn, trên đầu luôn treo dây, Thiên Vương lão tử không ghi tên vào sổ được, còn có thể sợ một tổ chức sát thủ.



Tiếng cười của hắn chưa dứt, liền truyền đến tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp, trong viện bốn người đều là cao thủ, nghe thấy âm thanh này đều cảnh giác.



Trần Tam Quý nói: " Nghe nói Công chúa Điện hạ của Đại Yến đến Đại Lữ, không nghĩ tới lại cùng Phò mã gia dạo thanh lâu, là may mắn của Hồ Châu, vậy hãy ở Hồ Châu ta thêm vài ngày! "



Nguyên Thương khép lại chiết phiến, nói: " Bản Phò mã có thể từ trong phản quân xuất nhập kinh thành, giương roi rong ruổi trong gió tuyết mạc Bắc, thiên hạ không chỗ nào không thể đi, huống chi chỉ là Hồ Châu nho nhỏ của ngươi? Chúng ta đi! "



" Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy! " Hoàng Hà tam đạo đồng loạt xông đến, từ sau lưng rút ra trường câu bằng sắt, giống như cái neo thuyền nhỏ.



Nguyên Thương chiết phiến trong tay hướng tên Tam ca cầm đầu quơ quơ, một cây ngân châm từ trong chiết phiến bắn ra, Hoàng Hà tam đạo ngửa người nghiêng ra sau, bốn người cùng nhau đi ngược về phía tường viện.Trần Tam Quý nói: " Ta đã ở Hồ Châu bày ra thiên la địa võng, Cố Nguyệt Mẫn, Tô Kì, các ngươi muốn trốn chỗ nào? "



Nguyên Thương không nóng không lạnh, thản nhiên hỏi: " Trần Tam Quý, ba huynh đệ ngươi là muốn lấy thân phận thống lĩnh binh Hồ Châu bắt Phò mã Đại Yến ta đây, hay là lấy thân phận Hoàng Hà tam đạo cùng thân phận đệ tử Thiên Cơ Môn ta đây tỷ thí? "



Đừng nhìn Trần Tam Quý ăn to nói lớn, thô lỗ không học, có thể có được địa vị cao trong đám hải tặc, rồi đến thống lĩnh binh, thì cũng có vài phần tâm tư. Nếu dựa theo chức quan, hắn giam giữ Công chúa, Phò mã địch quốc đi sứ Đại Lữ, tất nhiên ở trong dư luận bị vây vào thế bất lợi ; nếu là lấy thân phận giang hồ, liền có thể danh chính ngôn thuận.




Hiện tại, huynh đệ Trần gia rốt cục hiểu được, vì sao Nguyên Thương trước đó hỏi một câu: Ba huynh đệ các ngươi là muốn lấy thân phận thống lĩnh binh Hồ Châu bắt Phò mã Đại Yến ta đây, hay là lấy thân phận Hoàng Hà tam đạo cùng thân phận đệ tử Thiên Cơ Môn ta đây tỷ thí?



Nếu là giang hồ chém giết, đương nhiên cùng triều đình không quan hệ, nàng liền mạnh tay chém giết!



Ngay cả Cố Nguyệt Mẫn cũng nhịn không được nhìn nàng một cái - Rốt cuộc Thập Tam giết Trần Tam Quý như thế nào? Có thể khiến một tên hung đồ không sợ chết có biểu tình kinh sợ như vậy?



Nguyên Thương thấp giọng nói, " Các ngươi hiệp trợ ta, người, ta tới giết! "



Tuy rằng không rõ vì sao, nhưng Tô Ấm thật rõ ràng gật đầu. Ngọc Khanh Hồng bị đại võng làm sợ không nhẹ, lòng vẫn còn sợ hãi Ừ một tiếng. Chỉ có Cố Nguyệt Mẫn - người hiểu rõ nàng nhất, trong mắt hiện lên nghi hoặc.



Thập Tam, nhất định là có ý đồ gì đó. Nhìn vết siết trên cổ của Trần Tam Quý, Cố Nguyệt Mẫn âm thầm suy tư.



Lúc này, viện binh Hồ Châu đuổi tới, một đám cao thủ nhị lưu cùng nhau tấn công, bên ngoài còn mấy trăm cung thủ đợi lệnh, mặc khác, còn có càng nhiều người ở đầu phố, tầng tầng lớp lớp bố trí phòng vệ. Người dẫn đầu ngồi trên lưng ngựa kêu gào: " Con mẹ nó, gia không tin, vài tên hậu thiên đỉnh mà thôi, còn có thể khống chế một biển người? Chống đỡ một quân đội? "



Nguyên Thương tựa hồ giết đến hưng phấn, đối với đám huynh đệ Trần gia, đại hán độc nhãn còn đang hãm sâu vào vòng vây chưa quyết định, dây dưa quấn lấy. Hơn hai mươi cao thủ võ lâm vây quanh bốn thiếu niên, lại chậm chạp không bắt giữ được. Đơn giản bốn người thiếu niên này là những kiệt xuất trẻ tuổi nhất của võ lâm thiên hạ.



Nguyên Thương độc dược cùng ám khí ở trong hỗn loạn như cá gặp nước, không bao lâu liền ném đi vài tên. Cố Nguyệt Mẫn phát hiện, vốn giết người sạch sẽ lưu loát, Nguyên Thương tựa hồ đối với cổ của địch nhân có chủ ý, mỗi người đều bị nàng siết cổ cho đến chết, cũng không ngại phiền toái.



Cuối cùng một người trước khi chết nói ra hai chữ, khiến cho Cố Nguyệt Mẫn ở gần Nguyên Thương càng thêm kỳ quái: "... Yêu pháp... "