Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 96 : Đêm trọng thu trung bộc nói Vương gia, Hoàng thượng triệu Bùi Nguyên Tu trở về kinh thành(2)

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Editor: Búnn.



Mặc dù đưa nữ nhi tới cửa không được tự nhiên lắm, nhưng vì lo sợ xảy ra chuyện không tốt, Thừa Quận Vương mới đưa ra cách này.



Bùi Nguyên Tu nhìn một cái đã hiểu, môi mỏng ẩn chứa ý lạnh, lệnh cho phụ tá viết thư nói: "Xin Vương thế tử và Quận quân chờ ở Dương quan phủ."



Dương quan phủ là cửa ải giao tiếp giữa đất phong của Bùi Nguyên Tu và đất phong của Thừa quận vương.



Đầu tháng chín, Bùi Nguyên Tu tự mình dẫn 1000 tinh binh, Bùi Đại, Bùi Tiểu và 12 thân vệ, hộ tống xứ đoàn Minh Kim quốc tới Dương quan phủ hội hợp với huynh muội Thừa quận vương thế tử.



Qua trạm dịch quan ải, bố trí ổn thỏa cho xứ đoàn Minh Kim quốc, Thừa Quận Vương thế tử dẫn muội muội Lý Cảnh Nhan tới phía trước bái kiến Bùi Nguyên Tu.



Ngồi ở vị trí chính chủ, nhìn bóng dáng xanh lam thướt tha được đưa tới bên trong phòng khách, cẩn thận phúc thân hành lễ.



Quanh thân Bùi Nguyên Tu nhất thời tràn ra khí lạnh lẽo, bàn tay quanh năm múa kiếm nên tràn đầy vết chai nắm chặt thành quyền dưới vạt áo. E sợ bản thân không thể nén được hận ý thấu xương sẽ bóp nàng chết tại chỗ.



Trên mặt lại vẫn như bình thường nói: "Quận quân đa lễ!" xong cũng không nhiều lời nữa, chỉ xoay người hàn huyên với Thừa quận vương thế tử Lý Quảng Trạch.



Lý Cảnh Nhan thấy Bùi Nguyên Tu là người đoan chính, không tiện nói nhiều với nữ tử nên chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, yên lặng nghe hắn nói chuyện phiếm với huynh trưởng. Thỉnh thoảng lén nhìn hắn một chút, trên mặt liền không nhịn được đỏ lên.




Vị Trác Nhã Công chúa kia lại vô cùng ghét bỏ mọi hành động của nàng ta. Nữ tử thảo nguyên xưa nay vô cùng thẳng tính, nàng sinh ra đã đẹp, từ nhỏ được quốc chủ Minh Kim quốc nâng trong tay như bảo bối, nói một không hai, từ trước tới nay đều là người khác lấy lòng nàng, hôm nay liền dưỡng thành tính cánh đại nữ nhân. Người như vậy, không ưa nhất chính là người cam tâm làm tôi tớ cho người khác như Lý Cảnh Nhan! Thường đứng trước mặt nàng lợi dụng lúc nàng sơ ý mà nói mấy câu tràn ngập lời trào phúng.



Lý Cảnh Nhan cảm thấy vị Trác Nhã công chúa coi trọng Bùi Nguyên Tu, cho nên mới hành động như thế. Mặc dù nghẹn đến mức nội thương, nhưng cũng hết sức nhẫn nại, khiến mình có vẻ đại độ, có thể đảm đương chủ mẫu vương phủ. Muốn lấy được lòng Tĩnh Bắc Vương phủ, vị Trác Nhã công chúa này chỉ có thể là bại tướng dưới tay nàng ta thôi.



Bởi vì có hai vị được sủng ái đi cùng, đội ngũ của Bùi Nguyên Tu đi chậm vô cùng, ngày nào cũng phải dựng nơi nghỉ, ngày sau lại nhổ trại lên đường. Mãi đến gần tháng 10 mới tới ngoại thành.



Sáng sớm một ngày nào đó, lúc hạ doanh trại, 12 thân vệ xoay quanh đống lửa nói chuyện tào lao.



Thẩm Tam chọc chọc lão Ngô nói: "Hắc! Nhìn xem! Quận quân này lại tới tìm Vương gia của chúng ta rồi!"



Lão Ngô bĩu đôi môi dầy, nói: "Xinh thì có xinh, nhưng nữ nhân này không thận trọng, cũng không đoan trang, không xứng với gia của chúng ta!"



Mạch thạch đầu nói: "Sao lại không xứng, vị quận quân này lớn lên xinh đẹp, lại đủ ôn nhu, trong lòng lại có gia chúng ta, thân phận cũng tương xứng, người ta chính là người hoàng gia đấy."



Những người khác cũng rối rít gật đầu.



Chỉ mình lão Ngô không đồng ý nói: "Ta đây chính là cảm thấy không xứng!" Rồi sau đó không nói lời nào nữa, buồn bực cúi đầu gặm thịt khô.



Lời hắn nói khiến mọi người gạt đi.



Giờ ngọ hôm sau, cuối cùng Đại quân của Tĩnh Bắc Vương cũng tới Bắc Giao Kinh thành.



Bùi Nguyên Tu cưỡi bảo mã, đứng đầu đội ngũ, chợt thấy bên trái sườn núi cách đó không xa có một người cưỡi ngựa lao xuống với tốc độ cực nhanh.