Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 103 : Sự việc lén ra khỏi hành cung bị bại lộ. Trương Dư Hân bị ngã ngựa tại bãi săn

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Lý Cảnh Nhan nhìn mấy người Lung Nguyệt đang đi xa, trong lòng thầm hận vô cùng, nàng ta cảm thấy rõ ràng là Thụy Mẫn công chúa này cố ý che giấu thân phận, để khiến nàng ta khó chịu, làm nàng ta mất thể diện trước mặt Bùi Nguyên Tu. Nhớ tới hành động ngay cả một ánh mắt cũng không cho mình lúc đi của Bùi Nguyên Tu, lòng Lý Cảnh Nhan càng thêm để ý. Lại hận Lung Nguyệt thêm mấy phần, nhưng lại chỉ có thể thầm hận trong lòng.



Có điều, Lý Cảnh Nhan thật đúng là nghĩ oan cho Lung Nguyệt, nàng thật sự không muốn giấu thân phận, chỉ là vì trộm ra ngoài, lại không mang thị vệ, nếu là để phụ hoàng, mẫu hậu biết, mặc dù không phạt, nhưng cũng không thể tránh khỏi chuyện bị nhắc đi nhắc lại. Hơn nữa, e là chuyện sau này ra ngoài cũng không còn dễ dàng.



Công chúa du ngoạn chợ phiên, tin tức này truyền đi quá nhanh, tự nhiên cũng đến tai Thuận Khải Đế.



Lung Nguyệt vừa trở về hành cung một lát, liền bị triệu vào chính điện hành cung.



Vào cửa,Lung Nguyệt thấy Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu ngồi chính giữa thủ vị, hai bên trái phải là An hoàng thúc cùng phu thê Binh Hoàng thúc. Lúc này, Lý Long Triệt đang đàng hoàng quỳ ở ngay giữa, đôi mắt phượng của Bình Hoàng thúc trợn tròn lên, nhìn hắn.



Lung Nguyệt tiến lên phúc thân hành lễ, rồi sau đó thấy Thuận Khải Đế ngoắc nàng đến gần, nói: “Trộm xuất hành cung? Không mang thị vệ? Còn va chạm với nữ nhi quận vương phủ sơn?”



Vấn đề liên tiếp được tuân ra, hơn nữa nhìn vẻ mặt đang phạt quỳ đàng hoàng lúc này của Lý Long Triệt, Lung Nguyệt không cần nghĩ cũng biết sự việc đã bại lộ, chỉ đàng hoàng gật đầu thừa nhận.



Lại nghe Lý Long Triệt nói: “Chuyện này không trách Cửu tỷ tỷ, cũng là lỗi của con, là con khăng khăng bắt tỷ ấy ra ngoài mà không dẫn theo thị vệ! Còn có cái vị quận quân gì đó làm người ta chán gét kia, Cửu tỷ tỷ vốn không nguyện ý nói chuyện với nàng ta, là nàng gây phiền hà...”



“Nghiệt chướng câm miệng!” Không đợi Lý Long Triệt nói xong, lại bị Bình Vương gia lên giọng rống một tiếng khiến hắn phải ngậm miệng.



Lung Nguyệt cười cười nói với mấy vị trưởng bối trong điện: “Cửu Nhi vùng Triệt Nhi không dẫn theo thị vệ vì Triệt Nhi mời Tĩnh Bắc Vương đồng hành, ba người dẫn theo thị không tránh được quá mức khoa trương, cho nên....” Lung Nguyệt không nói toàn bộ. Dựa vào tính tình trầm ổn của Tĩnh Bắc Vương Bùi Nguyên Tu, Lung Nguyệt dám đoán chắc hắn ra ngoài với mình cùng Triệt Nhi, tất biết chuẩn bị chu toàn.



Với lại dọc đường đi tới chợ phiên, nàng cũng chú ý Bùi Nguyên Tu có trao đổi ánh mắt với mấy nam tử nhìn có vẻ thô kệch. Nghĩ đến những người kia hẳn là thân vệ của Bùi Nguyên Tu.



Thuận Khải Đế nhìn Lung Nguyệt cười, con bé này là quỷ linh tinh. Trong lòng cũng biết, sẽ không phạt nàng tự mình đi ra ngoài, cũng sẽ không phạt nàng chuyện xung đột với người khác. Chỉ là, nghĩ đến chuyện không quan tâm đến an nguy, ra ngoài không dẫn theo thị vệ thì nhất định phải phạt nặng. Hôm nay là muốn đưa Bùi Nguyên Tu ra đỡ tội giúp mình rồi.



Cho nên nói với Cát An: “Đi tuyên Tĩnh Bắc Vương!”



Lý Long Triệt nghe xong, vội vàng kéo váy Lung Nguyệt, chẳng lẽ Cửu tỷ tỷ có cừu oán với Bùi đại ca? Vì sao lại lôi hắn ra nói? Đây rõ ràng không phải là kéo hắn xuống hố sao? Rõ ràng Bùi đại ca cùng một hội với hai người bọn họ, chỉ dẫn theo một tùy tùng thôi mà!



Lung Nguyệt cúi đầu cho hắn một ánh mắt an tâm, đừng nóng vội, nhỏ giọng nói: “Đệ là thằng ngốc, ta không khai Tĩnh Bắc Vương ra, đệ liền cho rằng người khác không biết sao?”



Lý Long Triệt nghe vậy, trừng mắt nói, thì ra là như thế?



Không bao lâu sau, Bùi Nguyên Tu liền đi theo Cát An vào. Vừa vào đã thấy bộ cung trang đỏ bạc thêu mẫu đơn, đang thướt tha, mềm mại đứng ngay giữa đại điện.



Chỉ trong nháy mắt, sau đó quỳ gối, nói: “Thần, Bùi Nguyên Tu tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu!”



“Miễn lễ bình thân!”
Nữ nhi của Đại công chúa Ninh Bình, Trương Dư Hân ngoài ý muốn ngã ngựa, ngã đến gãy gân cốt. Chuyện này cũng không tính là nghiêm trọng, trị liệu hợp lý cộng nghỉ ngơi cũng không đáng ngại. Chỉ tiếc là lúc này mặt nàng chạm xuống đất, nửa mặt trái đã huyết nhục mơ hồ, dung mạo này cũng coi như là bị hủy hết rồi.



Không thiếu phu nhân, cùng quý nữ cùng đồng tình.



Lung Nguyệt ngồi bên trên, nhìn Đại công chúa khóc lóc nỉ non bi thống lạ thường, trong lòng cười lạnh. Trận ngựa bị kinh hách ở Bắc Giao, nàng đã đoán được mấy phần là người nào gây nên. Hôm nay xem ra là nàng đoán đúng rồi, nghĩ đến chuyện hôm nay hẳn là tiểu ca xuất thủ rồi. Nếu như không phải, nơi này có nhiều hộ vệ đi theo, làm sao Trương Dư Hân đang tốt lại có thể rơi xuống ngựa.



Nhưng trong lòng Lung Nguyệt lại có chút sợ hãi, nếu như ngày đó không gặp được Bùi Nguyên Tu, thì có phải hôm đó nàng còn thê thảm hơn Trương Dư Hân không? Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được giật mình, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng không chút huyết sắc.



Mọi người đều cho là nàng giật mình, Cẩn Hoàng hậu vội vàng nói: “Lưu Ly, ngươi đi phân phó người dưới nấu chút trà an ủi đi!”



Lưu Ly phúc thân, lại nghe Cẩn Hoàng hậu nói: “Nấu nhiều một chút, để cho quý nữ huân quý cũng uống một chút! Đều là nữ nhi, làm sao chịu được hình ảnh kia!”



“Dạ!” Lưu Ly nhận mệnh ra ngoài.



Phân phó xong, Cẩn hoàng hậu đưa Lung Nguyệt về trướng của nàng.



Sáng sớm hôm sau, Lung Nguyệt lền thấy Tiểu ca ngồi ngoài trướng của nàng.



Lý Long Tá thấy Lung Nguyệt, đứng dậy kéo người nàng, nói: “Hôm qua bị dọa sợ sao? Đây là do nàng ta bị báo ứng, muội đừng để trong lòng.”



Lung Nguyệt cười khẽ, biết tiểu ca lo lắng cho mình, nếu như ngày đó ra ngoài cũng không bị như vậy: “Muội biết, chỉ là bị chuyện Bắc Giao hôm đó dọa sợ!”



Lý Long Tá vuốt đỉnh đầu Lung Nguyej, nói: “Như thế là tốt rồi!”



Sau đó dặn dò nàng mấy câu rồi mới ra ngoài.



Sau khi rửa mặt xong, Lung Nguyệt vào trong tướng, bồi Đế Hậu ăn sáng. Lại thấy Đại công chúa Ninh Bình đang chào phụ mẫu, muốn dẫn Trương Dư Hân hồi kinh.



Ninh Bình khóc cả một đêm, hai mắt sưng như hột đào, giọng nói lúc này cũng khàn khàn. Thấy Lung Nguyệt đi vào, chỉ gật đầu với nàng một cái rồi đi ra ngoài.



Lung Nguyệt chẳng biết tại sao, đột nhiên trong lòng một mảnh thê lương, chỉ nói: Người đáng thương tự khắc có chỗ đáng hận.



Nhưng nếu không phải trong lòng có chứa ý niệm hại người, làm sao bị người khác ăn miếng trả miếng?



Chẳng qua đáng thương nhất chính là người làm mẹ này, mặc dù mình với Đại tỷ không hợp, nhưng cũng là một người có tấm lòng yêu nữ nhi.