Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 116 : Lão phu nhân làm việc trái lương tâm trúng gió. Sợ đại lao kẻ trộm Trần thị nhận phạt
Ngày đăng: 18:05 30/04/20
Trong lúc nhất thời nha hoàn bà tử Vinh Thọ đường đều nhốn nháo hoảng loạn.
Nhận được tin, lúc Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu chạy tới thì Trần Thị, Bùi Viễn, Trần Liên Bích, còn có một nhà mấy ngày gần đây ở trong phủ tống tiền thân thích đợi ở thiên sảnh lão phu nhân.
Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, Lung Nguyệt cũng không giả bộ dáng vẻ đại công chúa, mà, trong nhà trưởng bối bị bệnh, nếu vãn bối trang điểm lộng lẫy không phải là để người mượn cớ sao? Cho nên Lung Nguyệt chỉ mặc một váy tán hoa nghênh xuân như ý vàng nhạt, áo khoác vàng hơi đỏ thêu hàn mai, giày vải, búi tóc đơn giản, đeo hai cây trâm vàng ròng chạm rỗng khảm ngọc hoa nghênh xuân, trên tai đeo khuyên tinh xảo cùng kiểu dáng, trước ngực đeo khóa trường mệnh tơ vàng chuỗi ngọc.
Để lộ ra khuôn mặt tinh sảo nhỏ nhắn, không thoa son phấn, mi không vẽ mà xanh, môi không nhuộm mà đỏ, đôi mắt trong lúc không chú ý ngó nhìn xung quanh hiện rõ ràng vẻ thoát trần linh động. Không thấy vẻ đoan trang tôn quý, cao không thể chạm lúc mặc triều phục công chúa.
Được Bùi Nguyên Tu cao đại kiện thạc, chi lan ngọc thụ(1) đứng bên cạnh, cũng nhiều thêm mấy phần như chim nhỏ yếu ớt nép vào người khác.
(1) ý chỉ là cao lớn, ưu tú.
Khiến Bùi Viễn ngồi trong sảnh nhìn đến sửng sốt, trong lòng sinh ra cảm xúc chua xót khó tả. Nhìn lại Bùi Nguyên Tu, trong ánh mắt lại thêm mấy phần bén nhọn cùng không cam lòng. Vì cái gì, người tốt đẹp như vậy lại để cho một người mãng phu thô kệch như vậy cưới được!
Từ lúc Lung Nguyệt gả vào Bùi phủ, Bùi Viễn từng mấy lần từ xa bồi hồi ở bên ngoài Bích Thương viện, chỉ muốn một lần có thể gặp mặt lúc nàng ra ngoài. Phần ý định không thể nói rõ được này, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng Lung Nguyệt lại rất ít khi ra khỏi viện, dù có mấy lần ra cửa ít ỏi, cũng có Bùi Nguyên Tu đi cùng bên cạnh.
Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu vốn sóng vai mà đi, Bùi Nguyên Tu có ý chậm lại chiếu cố bước đi của nàng. Nhưng lúc mới vào cửa, Lung Nguyệt cố ý chậm nửa bước, cùng Bùi Nguyên Tu một trước một sau vào thiên sảnh.
Mọi người đang ngồi thấy Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu đi vào, hoảng hốt vội vàng đứng dậy thi lễ.
Ngày hôm nay mặc dù Lung Nguyệt mặc thanh lệ, nhưng mấy ngày trước dáng vẻ công chúa điêu ngoa đã thâm nhập lòng người khiến mọi người không dám làm bậy.
“Miễn lễ!” Bùi Nguyên Tu dẫn theo hạ thủ, rồi sau đó giống như che chở Lun Nguyệt, hai người ngồi lên vị trí cao nhất: “Lão phu nhân thế nào?”
“Bẩm Vương gia, Công chúa, đại phu phủ đang ở trong phòng chẩn bệnh, về phần tình hình của lão phu nhân, vẫn còn chưa biết....” Hoa ma ma phúc thân trả lời.
“Ừ!” Bùi Nguyên Tu buồn bực trả lời một tiếng, thấy ánh mắt Lung Nguyệt nhìn sang, trong mắt đen lúng liếng giật giật. Lòng Bùi Nguyên Tu sáng tỏ, trong lòng tiểu cô nương có nghi vấn, chân trước nàng vừa mới sai người vào kinh thành tìm chưởng quỹ cửa hàng thuê thợ hoàn kim, chân sau lão phu nhân liền bị bệnh, thật có chút kỳ lạ.
Trong lòng cười thầm nàng quỷ linh tinh, nhưng cũng nói với Bùi Đại ở bên cạnh: “Cầm danh thiếp của ta đi mời Lưu thái y!”
Lưu thái y là ai? Đó là viện phán Thái y viện, dựa vào quan chức trong lòng Lung Nguyệt, tương đương với phó viện trưởng hiện đại. Không phải là hạ quan thái giám tam phẩm nhà nào cũng có thể mời.
Bùi Đại lĩnh mệnh vội vàng lui ra ngoài. Thời gian không qua nửa ly trà, Lung Nguyệt lại thấy Bùi Tiểu ở phòng bên ngoài ngó lấm la lấm lét, cho nên nháy mắt với Hoán Ngọc ở bên cạnh, có lẽ mấy chưởng quỹ cửa hàng kim hoàn có chuyện xưa.
Hoán Ngọc được lệnh ra ngoài, dẫn Bùi Tiểu đến một nơi yên tĩnh, lườm hắn một cái nói: “Lấm la lấm lét! Có chuyện gì không thể thoải mái đi vào sao?”
Bùi Tiểu cười: “Trong đấy một phòng tâm bẩn phổi thối rữa, cô nương bảo ta thoải mái bẩm báo như thế nào đây?”
Bùi Nguyên Tu cười mắng: “Tiểu hồ ly! Để cho ta nhìn xem cái đuôi vểnh lên nào!” Nói xong bàn tay liền luồn xuống phía dưới...
“Vương gia! Chúng ta nói chuyện bình thường một chút!” Lung Nguyệt bắt tay làm loạn của hắn.
“Ừ! Nàng nói chuyện bình thường, gia nghe!” Dứt lời, nghiêng người che trên thân thể mềm mại của Lung Nguyệt, lại nhớ cẩn thận tránh khỏi bụng nàng, thật giống như ở trong đó đã mang theo một sinh mạng nhỏ vậy.
“Vương gia, chàng không được giở trò bất lương..” Lung Nguyệt hờn dỗi, thầm nghĩ trong lòng: Hai ngày này là giai đoạn nguy hiểm đó!
“Gọi ta là gì?” Bùi Nguyên Tu cào cào dưới nách nàng.
“Nhận...Nhận Chi...” Lung Nguyệt cười muốn né tránh, chỉ là bị hắn đè ép rất chặt.
“Ừ!” Bùi Nguyên Tu hài lòng: “Gọi nữa...”
“Nhận Chi...Nhận Chi...A haha haha...Tha ta thôi...” Lung Nguyệt xin tha.
“Cửu Nhi...” Bùi Nguyên Tu dừng tay, khẽ gọi một tiếng, giống như mang theo tình nghĩa vô hạn.
“Dạ?” Đôi mắt Lung Nguyệt giống như làn nước mùa thu nhìn hắn.
Bùi Nguyên Tu động tình, cúi đầu xuống, môi mỏng khẽ nhậm hai phiến đỏ hồng trước mắt...
Rồi sau đó trướng phù dung chậm rãi rơi xuống, đèn lưu ly cung thấp thoáng, nhẹ nhàng chập chờn...
Bên trong trướng, âm thanh thở dốc đứt quãng truyền ra, khiến mặt trăng bên ngoài màn cửa bằng lụa mỏng phía tây đi thò đầu ra lại tránh về trong ngọn cây...
Nguyệt nhi loan loan chiếu cửu châu, hữu nhân hoan hỉ hữu nhân sầu (5).
(5) Trăng khuyết cong cong chiếu Cửu Châu, có người vui vẻ có người buồn.
Lung Nguyệt và Bùi Nguyên Tu dĩ nhiên là người vui vẻ.
Còn Trần Thị, lúc này tờ danh sách có dấu bản thân tự ấn của Thuận Thiên phủ, để lộ khuôn mặt được bảo dưỡng nhưng vô cùng vặn vẹo.
Tất nhiên là bà ta tỉnh táo quá muộn màng, hiểu được mình bị đùa bỡn, chỉ hận không nuốt sống được hai người Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu...