Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 121 : Chủ viện Phiên Vương phủ tên Bích Thương, Ngân An điện công chúa thành Vương phi

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Đội nhân mã hơn ngàn người sau khi lắc lư hơn nửa tháng cũng đến Bắc cương.



Lúc này Bùi Nguyên Tu cưỡi trên bảo mã ô chuy, một thân trang phục xanh đen thêu ám văn, áo khoác trên người dùng tơ bạc thêu mãng xà, kim quan vấn tóc. Cả người nhìn qua có vẻ nghiêm cẩn mà thần thái sáng láng. Đương nhiên, thân quần áo này là Lung Nguyệt giúp hắn chuẩn bị.



Hắn đi đằng trước nhất của đội ngũ, dẫn đoàn xe đến trước cửa thành đây



Nơi cửa thành, một đám người đã chờ sẵn, đều là đạt được tin tức Tĩnh Bắc Vương về thành mà ra cung nghênh. Cũng có thật nhiều người nghĩ đến nhìn xem Thụy Mẫn công chúa trong lời đồn là đoan trang mỹ mạo thế nào. 



Thấy Bùi Nguyên Tu đến gần, dồn dập quỳ gối.



Bùi Nguyên Tu nhảy xuống ngựa, bước nhanh về phía trước dìu vị quan lớn tuổi nhất, nói: "Chư vị đại nhân mau mau đứng lên!"



Mọi người đứng dậy, sau đó nhìn lén phía sau Bùi Nguyên Tu, nhìn chiếc xe ngựa bắt mắt nhất trong đoàn xe.



Nhưng mà cửa xe đóng chặt, người bên trong tựa như vẫn chưa có ra gặp một lần. Tuy rằng hiểu được nội quyến không nên xuất hiện trong trường hợp như vậy, huống chi là công chúa tôn quá, há là ngươi muốn gặp thì có thể gặp? Nhưng mà, cũng khó tránh khỏi tiếc nuối trong lòng.



Chợt nghe Bùi Nguyên Tu nói: "Ngày mai chư vị đại nhân yết kiến Vương phi tại Ngân An điện!"



Mọi người vừa nghe bận bịu chắp tay nói "Vâng"!



Từ biệt mọi người nơi cửa thành, Bùi Nguyên Tu dẫn xe ngựa Lung Nguyệt tiến lên dọc theo một con đường cái rộng rãi.



Lung Nguyệt xuyên qua rèm cửa sổ xe nhìn ra ngoài, hai bên đường cây xanh đứng sừng sững thành hàng, cách một đoạn càng còn có bồn hoa, lúc này giữa xuân nên hoa đang nở xán lạn, nhìn từ xa là một mảnh vàng óng. Lung Nguyệt cảm thấy thật giống đường xuyên rừng ở hiện đại. Cũng không biết, đây là Bùi Nguyên Tu dựa theo suy nghĩ của Lung Nguyệt đời trước thì mà sửa.



Đường nối thẳng tới Vương phủ. Tiến vào cổng trong Bùi Nguyên Tu tự mình dìu Lung Nguyệt xuống xe ngựa, cũng không để ý ánh mắt mọi người, nắm tay nàng một đường đi về chủ viện.



"Nơi này là phủ đệ của tiền Phiên Vương Bắc cương, lúc trước để bớt việc nên ta vẫn chưa xây phủ đệ mới, nay phải oan ức Cửu nhi!" Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt sóng vai tiến lên, chỉ cảnh vật chung quanh, "Nếu Cửu nhi thấy không thích nơi nào thì dặn dò người đi xây lại là được, những việc này sau này do Cửu nhi làm chủ."



Lung Nguyệt nở nụ cười với hắn, nói: "Phủ này đã phi thường tinh xảo, nơi nào có oan ức, Vương gia ở được, sao ta không ở được?"



Lại đi qua hai Nguyệt môn chạm trổ, Bùi Nguyên Tu chỉ một chỗ sân bên tay trái nói: "Nơi đó là một vườn mai, hồng mai, bạch mai, hoàng mai đều có, ngày đông có một phen mùi vị, hẳn Cửu nhi sẽ thích."



Lung Nguyệt nhìn tới, chỉ cửa vào mai viên có hai chữ "Tuế Hàn", nói: "Để ta ta đến nhìn thử xem." Dứt lời bỗng tiếc nuối, "Chỉ tiếc lúc này đã là tháng ba mùa xuân, như muốn thấy cả vườn hoa mai nở hoa đến phải đợi thêm một năm."




"Đây là việc nằm trong phận sự của vi thần không đảm đương nổi hai chữ "Khổ cực" của công chúa, thần kinh hoảng!" Chư vị đại thần vội vã khom người đáp lại.



"Các vị đại nhân quá khiêm tốn. Hôm nay trên Ngân An điện này, Bổn cung có việc muốn giải thích." Mỉm cười nhìn Bùi Nguyên Tu một cái, Lung Nguyệt nói tiếp: "Từ hôm nay trở đi, nếu ta đã gả cho Tĩnh Bắc Vương, vậy chính là Tĩnh Bắc Vương phi, danh xưng công chúa này là thân phận nữ nhi gia trong khuê phòng, sau này các vị đại nhân gọi Vương phi là được! Chư vị có rõ ràng?"



"Chúng thần cẩn tuân khẩu dụ Vương phi!" Chúng đại thần dồn dập cúi đầu dưới bái, sơn hô: "Vương phi thiên tuế, thiên thiên tuế!"



"Như vậy rất tốt! Các vị đại nhân bình thân đi!" Lung Nguyệt nói. Nhưng cảm thấy tay Bùi Nguyên Tu nắm tay của mình bỗng nhiên chặt hơn, nghiêng đầu nhìn hắn khẽ mỉm cười.



Sau đó, yên lặng ngồi, xem Bùi Nguyên Tu xử lý chính vụ, tình cờ hắn nhìn sang thì nở nụ cười xinh đẹp.



Ước chừng qua một canh giờ, công vụ dài dòng rườm rà kia mới xong xuôi, mà Lung Nguyệt cảm thấy dường như qua một thế kỷ, Đại Phượng quan bảy đuôi trên đầu, hầu như ép gãy cái cổ mong manh của nàng rồi.



Trở về Bích Thương Viện Lung Nguyệt không nói hai lời, chỉ nói mấy người Hoán Ngọc, nói: "Mau mau, loại trừ thứ đồ bỏ này cho ta! Cái này sao lại là phượng quan, rõ ràng là hình giáp mà!"



Địch Thúy bước nhanh về phía trước, giúp Lung Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận lấy phượng quan xuống cho nàng, cười nói: "Mỗi lần Công chúa mặc đại trang xong đều nói như thế!"



"Ai kêu thứ đồ bỏ này mỗi mặc một lần cũng như bị hành hình vậy!" Lấy phượng quan xuống, Lung Nguyệt lắc lắc đầu nhỏ, lần này cuối cùng thoải mái. Nhưng bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, nhìn Địch Thúy nói: "Ngươi vừa mới xưng hô ta như thế nào?"



"Công chúa!" Địch Thúy đàng hoàng nói, đột nhiên đổi giọng, "Sai rồi sai rồi, nô tỳ nói sai, là Vương phi! Vương phi!"



"Hừm, ngươi nói ta phạt ngươi sao đây?" Lung Nguyệt nhíu mày nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, vẫn sửa miệng không được, thực là không có trí nhớ!" Dứt lời, chuyển động con ngươi tròn đen lay láy, lại nói: " Hầu bao chuẩn bị khen thưởng của ta còn thiếu chừng mười cái, giao tất cả cho ngươi!"



"Công... Nga, không, Vương phi, ngài tha nô tỳ thôi! Chép kinh cũng tốt, đừng để nô tỳ bện túi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn Địch Thúy đau khổ, từ nhỏ đến lớn nàng sợ bện túi nhất, dù là tương thảo kết dễ dàng nhất cũng có thể làm cho nàng bện thành nút chết, phương diện này nàng thực không có năng khiếu!



Lung Nguyệt nhướng mày, "Bện túi đi, không đổi!"



Mặt Địch Thúy khổ sở, ba người Hoán Ngọc thì ở một bên cười trộm không thôi.



Sau khi ra khỏi Ngân An điện, Bùi Nguyên Tu vẫn chưa bồi Lung Nguyệt về hậu trạch, mà là đi thư phòng của hắn.



Chính vụ chồng chất mấy tháng thực là không ít, không cho phép hắn lưu luyến ôn nhu hương.