Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 126 : Lòng nghi ngờ Lung Nguyệt lạnh nhạt, tình cảm hiềm khích Bùi Nguyên Tu sầu khổ

Ngày đăng: 18:06 30/04/20


Trở lại Bích Thương Viện, Lung Nguyệt đổi quần áo, tiến vào Hận Thiểu Trai, dặn dò mấy người Hoán Ngọc, nếu nàng không gọi thì không cần đi vào hầu hạ.



Nhìn chủ tử nhà mình tiến vào Hận Thiểu Trai, bốn người Hoán Ngọc hai mặt nhìn nhau, từ nhỏ với hầu hạ bên người Lung Nguyệt, nói là chủ tớ, nhưng cũng là bạn bè, các nàng mẫn cảm phát hiện, hôm nay tâm trạng chủ tử nhà mình rất không thích hợp, nói không được là ưu thương, là đau khổ, hay là thất vọng, nói chung, vô cùng không tốt.



Nhưng là, từ lúc đi ra khỏi nhà in, chủ tử nhà mình còn tràn đầy phấn khởi muốn đi dạo phố thị, nhưng đi không được một con đường đã đổi ý. Nghĩ đến hẳn là đột nhiên xảy ra chuyện gì khiến nàng không vui vẻ, còn chuyện gì, các nàng không biết.



Nhưng mà, chủ tử nhà mình từ nhỏ đến lớn, xưa nay đều là thiên chi kiều nữ, chuyện có thể làm cho nàng thương tâm khổ sở đúng là chưa bao giờ xảy ra, bây giờ là lần đầu tiên. Mấy người Hoán Ngọc nghĩ đến việc này, không khỏi lo lắng.



Lung Nguyệt một mình tiến vào Hận Thiểu Trai, chậm rãi ngồi trước án thư, tựa trên ghế dựa mềm nhắm mắt lại.



Hình ảnh nhìn thấy nơi góc đường như chiếu lại xuất hiện trong đầu của nàng.



Bóng người xanh nhạt kia lộ ra vẻ lả lướt nhu nhược, lại mang theo một cỗ văn nhã, tuy chỉ giống như cô con gái rượu, cũng không rực rỡ chiếu người, nhưng cũng có một phen phong tình gầy yếu đặc biệt, giỏi nhất là kích phát long muốn bảo vệ của nam nhi, chải búi tóc phụ nhân. Lấy ánh nhìn của Lung Nguyệt, tuổi hẳn là tương đương Bùi Nguyên Tu.



Nhớ lại Bùi Nguyên Tu ngay lúc đó, tuy vẫn là thời gian gặp người tầm thường, khuôn mặt đoan chính không có vẻ mặt gì đặc biệt, nhưng mà, ánh mắt kia tuy không ẩn tình đưa tình như nhìn mình, nhưng cũng toát ra dịu dàng, Lung Nguyệt chưa từng thấy Bùi Nguyên Tu nhìn người khác như thế.



Lung Nguyệt thầm cười khổ. Lúc ở hiện đại từng đọc dã sử, trong đó ghi chép, bất luận công chúa triều đại nào, cuộc sống hôn nhân ít có hạnh phúc. Bây giờ bản thân mình lại tiến vào trong vòng lẩn quẩn này.



Cô gái áo xanh kia, chính là cái gọi là ngoại thất*?



*tình nhân bao nuôi bên ngoài



Nếu như là thật, theo tuổi kia, sợ là thanh mai trúc mã của Bùi Nguyên Tu.



Mà Bùi Nguyên Tu cũng bảo vệ nàng ta rất nghiêm mật, trước kết hôn mình cũng từng nhiều mặt tìm hiểu tình huống của hắn, nhưng nửa điểm cũng không phát hiện. Mà hai vị huynh trưởng của mình và biểu ca Minh Thức cũng từng sinh hoạt trong quân nhiều năm như vậy với hắn, cũng không biết nửa điểm tin tức.



Thường nói: Không có tường nào gió không lọt qua được!



Nhiều người như vậy không phát hiện, mà một chút lời đồn cũng không có, thực là quá mức kỳ lạ.



Đó là hiểu lầm sao?



Nghĩ đến Bùi Nguyên Tu dung túng không lý do, sủng ái không nguyên tắc, hai người ở chung ấm áp, còn có đêm động phòng hoa chúc hắn từng nói...



Bỗng nhiên, lông mày Lung Nguyệt khẽ nhíu, khom người trên ghế dựa mềm, đêm động phòng đó Bùi Nguyên Tu tuy biểu hiện dường như tiểu tử chưa hiểu chuyện, nhưng mà động tác của hắn thông thạo, thực không giống dáng vẻ chưa bao giờ có nữ nhân.



Như vậy, những thứ hắn bày ra với trước mặt mình đều là giả?



Lung Nguyệt không khỏi rùng mình một cái, nếu thật sự là như thế, hắn ẩn giấu đến quá mức thâm trầm, quá mức đáng sợ.
"Tiểu Mã miễn lễ!" Lung Nguyệt mỉm cười gật đầu. Vén màn trúc lên đi vào trong thư phòng, thấy Bùi Nguyên Tu từ lúc xốc mành đã nhìn nàng mỉm cười.



"Vương gia!" Lung Nguyệt mỉm cười phúc thân, lễ nghi chu đáo.



Nhưng Bùi Nguyên Tu nhìn thấy trong lòng thầm cau mày, làm sao không thể quay về chứ. Nhưng mà, vẫn dắt nàng tiến vào trong thư phòng như cũ.



"Đây là danh sách khách nhân thiếp thân định mời trong tiết Đoan Dương, mời Vương gia xem qua, xem có sai lầm không!" Lung Nguyệt cầm danh sách trong tay đưa cho Bùi Nguyên Tu.



Bùi Nguyên Tu cũng không mở ra, giọng nói mang theo sủng nịch, nói: "Tiệc trong tiết Đoan Dương vốn vì giải buồn cho Cửu nhi mới làm, Cửu nhi chỉ cần mời người mình hợp mắt là được."



"Vương gia nói lời này, quan chức gia quyến Bắc cương thiếp thân có gặp qua mấy vị đâu, sao nói chuyện thuận mắt không thận mắt? Vẫn là mời Vương gia xem qua thôi!" Nói, Lung Nguyệt mở danh sách ra đặt trước mặt Bùi Nguyên Tu.



Mà Bùi Nguyên Tu vẫn chưa dời mắt, mày kiếm nhíu lại, một đôi tinh mục nhìn vào trong con ngươi Lung Nguyệt, bị hai chữ "Thiếp thân" của nàng làm khổ sở trong lòng, khoảng cách giữa hai người bị hai chữ này xả ra xa.



Ngày mùng 5 tháng 5, tiết Đoan Dương. 



Cửa lớn Tĩnh Bắc Vương Phủ, xe ngựa lui tới vô cùng náo nhiệt.



Bữa tiệc mở tại hậu hoa viên Vương phủ.



Đông đảo nữ quyến nhìn nữ tử trẻ tuổi ngồi ở chủ vị, trong lòng thấp thỏm.



Nữ tử một thân đại hồng Mẫu Đơn Như Ý sáng rực rỡ, chính là công chúa tôn quý nhất hiện nay. Một thân ý vị không giận tự uy, khuôn mặt tinh xảo như tiên như họa tuy mang theo cười nhạt, nhưng mơ hồ lộ ra uy nghiêm hoàng gia. Cứ việc tuổi mới vừa cập kê, vẫn làm người không dám khinh thị.



Thấy chúng quan và gia quyến quy củ hành lễ, ngồi xuống, Lung Nguyệt và Bùi Nguyên Tu theo hình thức hàn huyên vài câu, dặn dò khai tiệc.



Chờ xong tiệc, mấy vị phu nhân vây quanh bên người Lung Nguyệt, nói là nói chuyện phiếm, nhưng những câu khen tặng, Lung Nguyệt nghe vậy trong lòng âm thầm cau mày, tuy thiếu kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn chưa lộ nửa điểm.



"... Vạn thọ yến năm ấy, nô tì còn là khuê nữ trong kinh, cũng từng có may mắn đi tới linh hữu, đào mừng thọ của Vương phi lúc trước thực sự mới mẻ độc đáo rất khác biệt..." Một vị phu nhân tuổi trẻ, hạ thấp người ngồi, mặt mày sáng sỡ nịnh nọt Lung Nguyệt.



Chợt nghe xa xa có người la lên: "Rơi xuống nước, có người rơi xuống nước..."



"Đi xem xem." Lung Nguyệt liếc mắt ra hiệu với Tẩy Bích bên người.



Không lâu lắm, Tẩy Bích trở về, cúi người bên tai Lung Nguyệt, nhẹ giọng nói vài câu.



Thấy Lung Nguyệt nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, "Chúng ta đi nhìn một cái thôi!"