Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 138 : Bùi Tiểu cầu thê Vương gia làm mai, Hoán Ngọc gật đầu Uyên Ương thành đôi

Ngày đăng: 18:06 30/04/20


Hôm sau tỉnh lại, Lung Nguyệt mở mắt phượng thì thấy đôi mắt Bùi Nguyên Tu hơi có tơ máu, hiển nhiên là hơn nửa đêm không ngủ, lúc này hắn đang nhíu mày nhìn mình không chớp mắt. Sờ sờ hai gò má, khẽ gọi một tiếng: "Vương gia?"



"Tỉnh rồi?" Bùi Nguyên Tu thăm dò hỏi.



Quan sát kỹ thay đổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lung Nguyệt. 



Từ lúc nửa đêm qua đút Lung Nguyệt dùng trà, Bùi Nguyên Tu vẫn không ngủ. Mình sống lại từ kiếp trước, cũng chưa lập tức có cảm giác, chỉ là trí nhớ của kiếp trước chậm rãi thức tỉnh, hắn e sợ Cửu nhi cũng như vậy, lúc này còn chưa ý thức được mình trùng sinh lại một đời.



Tuy nói ban đêm, Cửu nhi vẫn biểu hiện như thường, nhưng Bùi Nguyên Tu vẫn là không dám xác định.



Nhưng mà, với việc Cửu nhi có sống lại không, hắn vừa mong vừa sợ.



Mong, vì nếu Cửu nhi thật sự trở về, như vậy hắn có thể bù đắp tiếc nuối, nói cho nàng lúc trước là mình ngu, là mình dốt, không hiểu chân tâm, không biết quý trọng.



Sợ, là sợ Cửu nhi nhớ tới kiếp trước sẽ đau lòng, sợ nhìn thấy ánh mắt Cửu nhi hờ hững, bình tĩnh không lay động. Bây giờ hai người đang như keo như sơn, đột nhiên Cửu nhi lạnh nhạt lần thứ hai, hắn e khó có thể chịu đựng được, tuy rằng cũng hiểu đây là tự làm tự chịu.



"Sao hôm nay Vương gia chưa đi diễn võ đường?"



Lung Nguyệt nhìn thấy hắn còn mặc áo đuôi ngắn.



Thường ngày Bùi Nguyên Tu đều sẽ rời giường vào giờ mão, đi diễn võ trường luyện mấy bộ quyền cước, mới lại sau đó về nằm đợi mình tỉnh lại. Mà hôm nay, chẳng lẽ tối hôm qua mệt, dậy trễ?



Nói đến "mệt ", Lung Nguyệt muốn lý sự.



Nhưng nhìn mắt của hắn có tơ máu, rõ ràng là nửa đêm không ngủ.



Thấy Lung Nguyệt một lúc ngờ vực, một lúc nhíu mày, Bùi Nguyên Tu chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, chỉ lo nàng trở về như lúc trước, bỗng nhiên nói ra hai câu có tri thức hiểu lễ nghĩa nhưng lại lạnh như băng.



Giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, cẩn thận hỏi: "Có đau đầu không?"



Lung Nguyệt nhẹ gật đầu, quả thật có chút.



"Xoa một chút là được rồi." Bàn tay lớn thô ráp của Bùi Nguyên Tu nhẹ nhàng kìm xoa huyệt Thái Dương của Lung Nguyệt.



Chợt nghe Hoán Ngọc kêu bên ngoài: "Vương gia, Vương phi, đã là giờ Thìn ba khắc!"




"Ta... Ta..." Hoán Ngọc cắn cắn môi, nhăn nhó nói: "Ta chỉ cần bảo vệ chủ nhân là được!" Dứt lời, xoay người chạy ra ngoài.



Lung Nguyệt cười, thầm nghĩ: Cây ớt này cũng ngượng.



Lại nghĩ lời nàng vừa nói, cười mắng: "Tiểu nữ hài có nội tâm, cũng học được quanh co lòng vòng!"



Sau đó, cười nhạt đi về hận thiếu trai tìm Bùi Nguyên Tu, nói cho hắn việc này xong rồi!



Ngày mai, Bùi Tiểu từ chỗ gia nhà hắn được tin, mừng rỡ một ngày không khép miệng lại, Lục tiên sinh thấy, ngón tay vòng chuyển hai vòng quanh hắn, sau đó nói: "Chuyện xấu, bay vào mất rồi!"



"Cái gì? Cái gì bay vào đi rất: grồiì?" Tiểu Mã nói tiếp.



"Con ruồi bay vào trong miệng quản sự tiểu Bùi rồi!" Lục tiên sinh tiếc hận.



Mọi người cười.



Bùi Tiểu thì diễn ra vẻ mặt chán ghét, nhưng cũng biết bị Lục tiên sinh trêu chọc, còn là "Phi! Phi!" Hai tiếng, trong lòng vẫn vui mừng như thường.



Buổi tối, xong xuôi mọi việc việc, trở lại tiểu viện hai huynh đệ, nói với Bùi Đại: "Ca ca, đệ đệ ta đây sắp cưới vợ rồi!"



Bùi Đại thế huynh đệ vui vẻ, luôn mồm nói: "Được! Được! Đệ cũng nên Thành gia!"



"Ca ca à, hai ta cùng tuổi, huynh có ai hợp ý không? Không thì, huynh nhìn nhìn ta mấy đại nha đầu bên người Vương phi, có vào được mắt hay không, chúng ta lại đến chỗ Vương gia nhờ vả!" Bùi Tiểu có chuyện vui, giúp huynh trưởng bàn tính.



Bùi Đại nghe nói hơi dừng một chút, lắc đầu nói: "Còn không, lại nhìn, lại nhìn thôi!"



"Lại nhìn cái gì chứ! Quay lại thì tốt mấy cũng bị người chọn đi, ta nghe nói con trai lão Tiền phòng thu chi dính lên Địch Thúy cô nương rồi." Bùi Tiểu sốt ruột.



"Hắn vọng tưởng!" Bùi Đại nghe xong như có như không cười khổ một tiếng. Nhớ tới ngày ấy ở cổng trong nhìn thấy Địch Thúy và tên nam tử kia...



"Quản hắn vọng tưởng không vọng tưởng, người ta dám muốn là tốt rồi, ca ca ai, huynh cũng ngẫm lại đi, ngẫm lại đi! Tương lai huynh đệ của huynh lão bà hài tử sưởi ấm đầu giường, huynh còn là người cô đơn, ta không đành lòng đâu!" Bùi Tiểu chỉ tiếc mài sắt không thành thép.



_hết chương 138_