Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 29 :

Ngày đăng: 18:04 30/04/20


Editor: Búnn.



Lại nói đến ngày làm tiệc đầy tháng ấy của Lung Nguyệt.



Mặc dù Bình Vương Phi không có con, nhưng là người thích hài tử. Thấy Lung Nguyệt xinh đẹp, đáng yêu như vậy, thì vô cùng thích, ôm một lúc lâu mà không muốn buông tay.



Đến lúc quay trở về Bình vương phủ, không đến hai tháng thì truyền ra tin tức, Bình Vương Phi có thai rồi!



Hoài thai mười tháng, rồi sinh được một đứa bé mập mạp.



Đây chính là "Ngàn mẫu đất mới được một cây mạ" đó!



Thái hậu ở trong cung còn vui mừng hơn, vui đến phát khóc, cuối cùng tiểu nhi tử cũng có hậu rồi.



Đương nhiên Thuận Khải Đế cũng vui mừng cho huynh đệ nhà mình, lúc trước Bình Vương giết Tam Vương tạo ra nghiệp chướng cũng là vì kế hoạch bá nghiệp của mình, cuối cùng tiểu đệ cũng có hậu, cái tâm áy náy của ông cũng có thể đặt xuống được rồi. Sau đó mỗi ngày đều có đồ ban thưởng từ trong cung di chuyển về phía Bình vương phủ.



Bình Vương Phi cũng thẳng thắn nói: "Cửu công chúa là phúc tinh của chúng ta, thiếp chỉ ôm nàng một chút, vậy mà lại được một đứa bé mập mạp."



Được rồi, sau lần này, Lung Nguyệt lại biến thành phúc tinh "Tống Tử"(1) trong lòng mọi người.



(1)Tống Tử: Là Nữ Oa nương nương, hay là Bà Mụ.



Có rất nhiều vị phu nhân, muốn sinh nhi tử, thấy Bình Vương tạo ra Sát nghiệp, mà vẫn có thể có con trai, nên cũng muốn ôm tiểu phúc tinh Lung Nguyệt một cái.



Nhưng muốn cũng chỉ là muốn, muốn xong thì thôi.



Lung Nguyệt là ai chứ!
Bình Vương đen mặt, nói: "Có chuyện gì thì nói mau, nam tử hán đừng có mà dùng động tác của nữ nhân nhà người ta!"



"Phụ Vương muốn nhi tử nói luôn sao?" Lý Long Triệt nghiêm túc hỏi.



Bình Vương đáp: "Nói mau!"



Lý Long Triệt nghiêm mặt, hùng hồn nói: "Mẫu Phi bảo nhi tử truyền lời: Lần này trở về, nếu phát hiện trên người chàng có thêm một vết thương, thì cẩn thận da của chàng đấy!" Dứt lời, len lén nhìn gương mặt tiếp tục đen đi một nửa của phụ thân hắn, vèo một cái trốn ra sau lưng của Thuận Khải Đế, thò đầu ra, nói: "Nhi tử truyền xong rồi đấy nhé. Là người bảo nhi tử nói luôn mà!" Nói xong, lại rút đầu vào sau lưng Thuận Khải Đế.



Mọi người ngại mặt mũi của Bình Vương, không dám cười, nhưng Thuận Khải Đế thật sự không chịu được, cười ha hả.



Từ trẻ Bình Vương đã dấn thân vào trong quân, tính tình vốn thô kệch, nhìn mọi người: "Đừng nhịn, muốn cười thì cười đi!"



Như được đại xá, mọi người phá lên cười, ngay cả động vật trong rừng cũng hoảng sợ mà bay tán loạn.



Lúc này Lung Nguyệt ngồi trong Long tiễn, ôm ấm lô, nhìn xuyên rèm màu vàng thêu hoa văn hình rồng ra bên ngoài, tìm kiếm bóng dáng Thái tử ca ca của nàng.



Trong đám người, Thái tử ca ca nhà nàng mày kiếm mắt sáng, mặt giống như chậu bạc, cả người mặc chiến giáp màu xám bạc, bên cạnh là một con ngựa Xích Thố, vẻ mặt uy vỹ, đẹp không tả hết.



Bên cạnh Thái tử ca ca đều là con nhà thế gia, tất cả đều tinh thần bất phàm.



Còn có một người, chiến giáp màu đen, ngựa màu đen, bên cạnh yên của con ngựa có một cây ngân thương cực kỳ bắt mắt. Dáng người, khuôn mặt, tất cả đều anh tuấn, không thua ca ca chút nào.



Nhưng trên khuôn mặt lại không có vẻ nóng lòng muốn tỷ thí như đám người con nhà thế gia, lại có thêm vài phần trầm ổn, ung dung. Lòng Lung Nguyệt khẽ động một cái, hình như người này, cảnh tượng này, nàng đã từng gặp, từng nhìn thấy, nhưng rồi lại cảm thấy xa lạ. Trong lòng có cảm giác chua xót mơ hồ nói không nên lời.



Người này chính là Bùi Nguyên Tu.