Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 57 :

Ngày đăng: 18:04 30/04/20


Editor: Búnn.



Những ngày sau trò Gà trống bái đường khôi hài ấy, Lung Nguyệt mơ hồ cảm thấy dường như mọi chuyện phát triển không đúng như thế, thành quả của Gà trống bái đường hẳn phải là chuyện tốt.



Loại cảm giác này rất mãnh liệt, nhưng lại không biết vì sao nó lại đến.



Nàng cũng đã từng có rất nhiều loại hành vi theo bản năng như thế này, sau khi làm qua lại có cảm giác trong khoảng thời gian nào đó đã từng xảy ra cảnh tượng giống như thế.



Cảm giác này làm Lung Nguyệt vô cùng không khỏe, nàng cân nhắc đợi một ngày nào đó nhất định phải đến Hoàng Giác tự tìm Đại hòa thượng giải thích cho bản thân một lần.



Từ mùa đông năm năm tuổi Lung Nguyệt gặp Tuệ Viễn đại sư ấy, nàng vẫn cảm thấy vị Đại hòa thượng này biết nàng đến từ đâu, muốn tìm kết quả, vì thế hàng tháng đều lấy cớ thay mặt Hoàng tổ mẫu dâng hương, đến trước một ngày tìm ông ấy trò chuyện tán gẫu. Thời gian dài lại trở thành bạn vong niên của ông ấy.



Còn về phần tại sao lại thành bạn vong niên thì đương nhiên là vì ăn.



Mặc dù Tuệ Viễn đại sư là người cõi bồng lai, nhưng không giống các cao tăng thích phẩm trà, nói chuyện đức hạnh, nói chuyện các loại cờ khác, ông ấy còn thích ăn hơn.



Sau khi Lý Long Tá biết được, bỗng nhiên thấy một đời đại sư liên tiếp bị muội muội bảo bối nhà mình kéo từ trên thần đàn xuống.



***



Vào một ngày, Lung Nguyệt mang theo hai phần điểm tâm đơn giản mà mình vừa mới nghĩ ra đến Hoàng Giác tự nói chuyện phiếm nửa ngày với Đại hòa thượng, lúc về lại đổi được phần thức ăn chay do Tuệ Viễn đại sư tự mình xuống bếp nấu, vui mừng mang biếu Thái hậu.



Lúc trở về điện Kinh Chập, chưa kịp thay y phục đã nghe cung nhân bẩm báo: "Thất công chúa đến!"
Mà cho tới bây giờ nàng ta vẫn chưa định thân. Cũng không phải là không có người quan tâm, mẫu thân nhà nàng ta, Nghiên phi từ lúc nàng ta mười ba tuổi đã bắt đầu xem xét rồi. Nhưng nàng ta lại không muốn giống như các vị tỷ tỷ tìm một người có nhan sắc bình thường, phẩm chất bình thường rồi hứa hẹn cả đời. Nhưng trong các triều đại làm gì có đích tử của nhà đứng đắn có tương lai nào muốn lấy Công chúa?



Lấy công chúa chính là cắt đứt tương lai, chỉ an tâm làm hầu gia nhàn tản nào đó. Nam nhi có chí tất nhiên là sẽ không tự hủy tiền đồ của mình.



Mặc dù trong lòng nàng ta cũng hiểu, nhưng cũng không cam lòng. Vì thế một kéo, hai kéo, liền kéo dài tới tận bây giờ.



Có thể là ông trời đồng tình với sự chân thành của nàng ta.



Mấy tháng trước, trong tết Nguyên tiêu, nàng ta gặp được một vị công tử. Mặc dù lúc đó không biết thân phận như thế nào, nhưng liếc mắt một cái là vạn năm. Sau khi hỏi thăm một hồi mới biết, người nàng ta nhìn trúng là cháu ruột của Cẩn Hoàng hậu, chính thứ tử của Thái sư, Minh Triệt.



Minh gia luôn có những thiếu niên tốt.



Minh Triệt mười tám tuổi đã là cử nhân, kỳ thi mùa xuân năm sau có thể sẽ được đề tên bảng vàng, cưỡi ngựa dạo phố.



Cẩm Loan càng nhìn càng thích, nhưng cũng hiểu được mặc dù bản thân có địa vị công chúa cao quý nhưng không phải muốn gả cho ai thì có thể gả cho người đó. Có lẽ chỉ có Cửu muội muội Lung Nguyệt của nàng ta, được Phụ Hoàng ngậm trong miệng sợ tan mới có thể muốn gả cho ai thì gả cho người đó!



Lúc này Cẩm Loan cảm thấy ảo não, nếu như biết có thời điểm như bây giờ thì lúc trước đã cố gắng tạo quan hệ tốt với nha đầu kia. Dựa vào phân lượng của Lung Nguyệt ở trong lòng phụ hoàng và Minh gia thì e là chỉ cần vài câu nói là bản thân nàng ta đã có thể như ý nguyện.



Bây giờ thì...ai....



Liệu trên đời này còn có thuốc hối hận không?