Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 76 : Đại tướng quân tương tư trong Kết Lư. Bùi Nhị gia dự tiệc nhưng không vào cửa (2)

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Tới gần tiết vạn thọ.



Vào một ngày, Bùi Nguyên Tu chuẩn bị thọ lễ cho Thuận Khải Đế, vừa từ khố phòng bước ra liền nghe thấy Bùi Tiểu nói: "Nhị gia Bùi Viễn cùng Biểu cô nương Trần gia đến phủ bái kiến."



Bùi Nguyên Tu nhăn mày kiếm lại: "Mời đến thiên sảnh!" Dứt lời, cầm hộp dài trong tay đến thư phòng.



Bùi Nguyên Tu ở trong thư phòng một lát đã qua nửa canh giờ, hình như đã quên trong thiên sảnh còn có người đang chờ. Mãi đến lúc Bùi Tiểu đến mời, mới thu địa đồ Biên giới Bắc Cương đứng dậy.



Địa đồ biên giới Bắc Cương này chính là thọ lễ Bùi Nguyên Tu chuẩn bị cho Thuận Khải Đế. Bản đồ này dựa vào mấy năm chinh chiến ở biên cương, vừa dựa theo địa hình cũng trí nhớ của kiếp trước mà tự tay vẽ. Kiếp trước hắn được phong Phiên Vương đóng ở Bắc Cương mười năm, cho nên hắn đã quen thuộc với địa thế ở nơi đó quên không thể quen thuộc hơn. Ở đâu là rãnh trời, ở đâu là bình nguyên, hắn nhắm mắt cũng có thể vẽ ra được.



Điều khiến Đế Vương cảm thấy vui nhất chính là hiểu rõ về với lãnh thổ của bản thân, phần thọ lễ này của hắn nhất định sẽ hợp với tâm ý của Thuận Khải Đế.



Lão đại Bùi Nguyên Tu mất hứng bước ra khỏi thư phòng, bước về phía thiên sảnh, sau khi dừng lại một chút, khóe môi hơi cong lên, nói: "Bùi Tiểu, ngươi đến thiên sảnh nói với bọn họ, ta bị Thái tử vội vàng triệu vào Đông Cung rồi!" Dứt lời bèn xoay người chạy về phía cửa bên.



Về phần vì sao Bùi Viễn lại đến đây?



Cái này phải nói đến lúc Bùi Nguyên Tu rời khỏi Bùi phủ. Ngày ấy hắn cuốn chăn màn lặng lẽ không tiếng động chuồn khỏi Bùi phủ đến viện này ở, qua ba ngày Bùi lão phu nhân mới nhận được tin tức hắn không ở trong phủ. Như vậy mới thấy được, quan hệ giữa Bùi Nguyên Tu và người trong Bùi phủ có bao nhiêu lạnh bạc.



Bùi lão phu nhân suy nghĩ hẳn là Bùi Nguyên Tu đến quân doanh, quá khứ mặc dù Bùi Nguyên Tu cùng phụ thân Bùi Chiến mặc dù còn ở trong kinh thành nhưng phần lớn thời gian vẫn ở quân doanh, nên cũng không nghĩ nhiều. Suy cho cùng đứa cháu trai không cùng huyết thống không ở trước mặt cũng tốt, dù sao cũng phải có ngày trở về, còn nữa, dù hắn có bản lĩnh lớn như thế nào thì bà ta cũng là trưởng bối, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng không thể bỏ qua bà ta được. Bây giờ chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để gỡ được hôn sự đã chết giữa hắn cùng cháu gái Trần Liên Bích kia thôi.



Gia cảnh Trần gia sa sút, ngày thường Trần Liên Bích cũng xinh đẹp, lại có vài năm đọc văn thư, tự khoe là tài nữ thông tuệ cầm kỳ thư họa, cũng tự coi mình cao hơn người khác, cho nên tất nhiên là chướng mắt gia đình bình thường. Mà nhà cao cửa rộng ai lại thèm để ý đến người có gia đình sắp hoang phế như nàng ta?



Vì thế, Trần gia này liền cắn Bùi gia không buông miệng, đã có cô cô, cháu gái gả vào, bây giờ còn muốn gả cả cháu gái nữa vào cửa. Người ta có tâm tư, cháu gái có thân thiết bao nhiêu thì cũng không thể bằng cháu trai ruột, cho nên làm sao Bùi lão phu nhân có thể hứa gả Trần Liên Bích cho Bùi Viễn được. Vì thế liền đánh chủ ý lên người Bùi Nguyên Tu, bà ta nghĩ nếu gả cháu gái cho Bùi Nguyên Tu thì chính là bắt chẹt hậu trạch của hắn. Vốn thừa dịp Bùi Nguyên Tu chính chiến ở xa, trở tay không kịp mới làm Gà trống bái đường, dù lúc hắn trở về, trong lòng không muốn nhưng cũng không thể không theo lệnh của trưởng bối, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, thế mà lại thất bại. Còn nhận được khẩu dụ của Thái tử, hôn sự đợi Bùi Nguyên Tu trở về rồi lại tính, ai dám làm trái?



Hôn sự này lại buông nửa năm, hiện tại cháu gái đã mười chín tuổi, đã là gái lỡ thì không đợi kịp nữa rồi. Bùi Lão phu nhân liền bàn bạc với Trần thị, không bằng gạo nấu thành cơm trước. Sau đó lén nói với Trần Liên Bích, nàng ta cũng thẹn thùng gật đầu đáp ứng. Trần Liên Bích, lần đầu tiên gặp mặt Bùi Nguyên Tu vào năm mười mấy tuổi liền thầm xem hắn là phu quân, người có gia thế, có bản lĩnh, diện mạo lại tốt. Nếu không làm sao người có tính tình thanh cao như nàng ta lại chịu Gà trống bái đường, chỉ là tạo hóa trêu người, đời này lại gả không được.



Trần Liên Bích gấp gáp, mà Bùi Viễn lại vô cùng bình thản, từ nhỏ tổ mẫu và mẫu thân lén dạy hắn, Bùi phủ này là của hắn, Bùi Nguyên Tu chính là người ngoài. Vì thế, Bùi Viễn liền càng ngày càng không thích vị đại ca mà hắn không nhận thức này, chỉ coi hắn là người xa lạ. Năm ngoái trúng tú tài, có thể lấy được danh phận để nhập vào quốc học, kết giao với vài người con của gia đình quan lại, nhưng gia thế lại không hiển hách.



Từng nhóm học sinh trong quốc học cũng có bè cánh riêng, hoặc là dựa vào gia thế, hoặc là dựa vào sở thích mà phân chia.



Mấy người kết giao với Bùi Viễn đều là những người có gia thế bình thường nhưng lại tự khoe là tài tử.



Bùi Viễn dựa vào công trạng càng ngày càng hiển hách của vị đại ca giống như người xa lạ kia mà được mấy người trong bè phái nâng lên cao, bây giờ cũng đã thành trung tâm của đám người đó.
Và tất nhiên là khoảnh khắc ai oán của nàng ta cũng không bị Lung Nguyệt bỏ qua.



Điều khiến Lung Nguyệt cảm thấy phiền phức nhất là gì? Không phải là Đại tiểu thư nũng nịu, cũng không phải là người cao ngạo như khổng tước. Mà chính là người tự cho là đúng, chung quy lại có cảm giác sinh không gặp thời, lòng người cao hơn trời. Cẩm Loan vừa đúng là một trong những loại người này.



Lung Nguyệt không nhìn Cẩm Loan, mà đi qua nàng ta, kéo tay Hóa Diên bước về phía Tẩm cung Cúc Nguyệt của nàng nghỉ ngơi. Bên trong Linh Hữu, dù là Hoàng tử, Công chúa, phi tần hay là Vương gia thì đều có chỗ nghỉ ngơi riêng. Giữa mùa hè, lúc nóng nhất cũng sẽ đến nơi này nghỉ lại.



Triều phục Công chúa mặc lên người thực sự rất rườm rà, khiến người khác buồn phiền, thừa dịp cách lúc khai yến còn một khoảng thời gian, Lung Nguyệt tính toán muốn gỡ mũ phượng thất vĩ kim ti toàn trân châu trên đầu xuống. Chiếc mũ phượng này rất nặng, nàng đánh giá nó cũng phải chừng ba cân, đáng thương cho gáy ngọc nhỏ nhắn của nàng, bị ép sắp gãy đôi rồi. Thực không hiểu được làm sao mẫu thân có thể đội mũ phượng cửu vĩ bảo thạch đầy trân châu mà cử chỉ vẫn khéo léo trang nhã, không kém phần tự nhiên thoải mái được? So với chiếc mũ phượng này của nàng thì chiếc kia ít nhất cũng phải nặng sáu cân.



Mà mũ đội đầu của nhóm mệnh phụ bên ngoài kia cũng phải hơn hai cân, lại thêm y phục trên thân rườm ra, hành động còn phải để ý lễ nghi, phải đoan trang, đúng mực. Đột nhiên Lung Nguyệt cảm thấy làm phu nhân mệnh phụ cũng là một công việc phải dùng thể lực!



Lung Nguyệt lôi kéo Hóa Diên trốn ở Cúc Nguyệt các, dỡ đồ trang sức xuống, nằm trên giường quý phi, trong tay cầm một chiếc quạt tròn, khẽ quạt qua quạt lại.



Quạt tròn là tác phẩm Hóa Diên đặc biệt thêu cho Lung Nguyệt.



Quạt tròn làm tử lụa mỏng đỏ tươi, dùng thủ pháp thêu hai mặt thêu thành hình mèo nhỏ bắt bướm, cán quạt có treo hồng ngọc bình an, ánh sáng chiếu vào ngọc, ngọc sẽ phản chiếu lên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Lung Nguyệt khiến nó càng thêm kiều diễm ướt át.



Hóa Diên không nhịn được cảm thán: "Muội giống như bước ra từ tranh vẽ vậy, thật sự khiến người nhìn phải động tâm!"



Lung Nguyệt không vui nhìn nàng: "Bát tỷ tỷ cũng học được miệng lưỡi trơn tru, cũng thích trêu ghẹo muội rồi!"



"Ta trêu muội chỗ nào? Ta là người thành thật nhất, nếu không tin muội hỏi mấy nàng ấy xem!" Nói xong chỉ tay qua nhóm người Hoán Ngọc.



"Ta nhìn xem mấy người các em có ai dám gật đầu!" Lung Nguyệt bày dáng vẻ ác bá.



"Nhóm nô tỳ không dám, không dám!" Nhóm người Hoán Ngọc cực kỳ phối hợp cuống quýt xua tay.



Sau đó, mọi người trong Cúc Nguyệt các của Lung Nguyệt cùng cười ồ lên.



Trước chủ lâu của Cúc Nguyệt các có một cái hồ xanh biếc, mái nhà tạo hình đặc biệt, lúc ánh trăng chiếu vào trong nước sẽ giống như đôi tay ngọc thon dài của một nữ tử. Trăng lên đỉnh đầu, lúc chiếu xuống hồ sẽ tạo lên hình ảnh giống như trăng được nắm trong lòng bàn tay nên được gọi là Cúc Nguyệt (Nắm giữ trăng).



Chủ tớ mấy người Lung Nguyệt chơi đùa một chút liền có cung nhân đến hồi bẩm, thọ yến sắp bắt đầu rồi.