Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 83 : Trữ Bình (1)

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Editor: Búnn.



Thời điểm Trương lão hầu gia tới cửa tìm, Trữ Bình Đại công chúa vốn không muốn quản. Tiểu thúc hoàn khố của nàng ta suốt ngày làm mấy cái chuyện phiền lòng, nông nổi thiếu suy nghĩ, không được chuyện gì chính đáng. Thỉnh thoảng đến phủ công chúa của nàng ta, phàm là nha đầu có chút nhan sắc cũng phải trốn hắn.



Một người thối nát như thế, Trữ Bình đại công chúa còn muốn nói thẳng: Chết ở bên ngoài là tốt rồi, tìm về làm gì?



Nhưng mà nghe Trương lão hầu gia nói, không tìm thấy tiểu thúc là có liên quan đến Minh gia, trong giây lát liền thay đổi chủ ý. Nghĩ đến Minh gia, nàng ta lại nghĩ đến Lung Nguyệt, nghĩ tới Lung Nguyệt, nàng ta lại nghĩ tới trưởng nữ còn phải ở điều trang tới tận bây giờ của mình.



Nếu không phải vì Lung Nguyệt thì làm sao nữ nhi được nàng ta nâng niu trong lòng bàn tay bị phụ hoàng biếm làm thứ dân?



Cùng mười một, mười hai tuổi, Lung Nguyệt lại được ở trong Hoàng thành, ngàn vạn yêu sủng tập trung tại một người, được mọi người coi như châu như ngọc mà bảo vệ. Còn nữ nhi của bản thân lại bị điều đến điền trang, trải qua những ngày âm u không ánh sáng.



Không phải chỉ đẩy nha đầu chết tiệt kia vào trong nước thôi sao? Dù là bệnh nặng một trận, nhưng cũng chưa đến mức mất mạng. Vậy mà lại bắt nữ nhi của mình bồi thường cả đời. Rõ ràng có thể có thân phận huyện chủ, tương lai cũng là nở mày nở mặt mà gả đi, bây giờ muốn tìm phu gia tốt, e là dựa vào ân uy của bản thân cũng không dễ tìm được.



Nghĩ đến đây, mắt của Trữ Bình đại công chúa lại phát lạnh.



Không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, chung quy lại cũng là do Minh gia biến một người đang sống sờ sờ thành không biết đi đâu, dựa vào việc này mà nháo lên, dù không động đến căn cơ của bọn họ, nhưng cũng khiến người khác chán ghét, căm hận bọn họ, giải trừ oán khí đè nén trong lòng mình bao nhiêu năm nay.



Nghĩ xong xuôi, Trữ Bình đại công chúa cũng không kéo dài, liếc mắt Trương lão hầu gia một cái: "Việc này bản công chúa hiểu rồi, nếu thật sự là người Minh gia ra tay, nhất định phải đòi lại công bằng, bắt bọn họ đưa Ảnh Nhi nguyên vẹn trở về, dù là thiếu một cọng lông tơ, cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"



"Vậy thì, cựu thần đành làm phiền đại công chúa rồi."




"Thì ra thực khách đứng đắn đang ở nơi này, uổng công muội gánh vác thanh danh này giúp tiểu ca mấy năm nay!" Lung Nguyệt cười trừng hắn.



"Đâu có! Đâu có! Nếu bàn về ăn uống thì huynh trưởng là ta còn không theo kịp muội muội đâu." Lý Long Tá khiêm tốn.



Huynh muội hai người vừa đi vừa đùa ầm ĩ một hai câu, sau đó Bùi Nguyên Tu chỉ cửa hông cách đó không xa, nói: "Bên kia có vườn rau nhỏ, không biết còn tươi không, nhưng có thể đi một chút!"



"Đương nhiên là được! Chúng ta đi xem nhé!" Minh Thức dứt lời, nhấc chân muốn đi, nhìn xuống thấy phu nhân kéo ống tay áo mình, lại nhìn nhi tử một cái.



Lúc này nhi tử nhà hắn được nương cuộn tròn ôm trong lòng, mắt chớp lên chớp xuống. Còn ba tiểu gia hỏa khác, mặc dù vẫn còn rất hứng thú, nhưng mí mắt cao thấp cũng bắt đầu đánh nhau rồi.



Hôm nay dậy từ sớm, lại ngồi trên xe ngựa xóc nảy một hồi. Sức lực của đứa trẻ hai ba tuổi vốn có hạn, cho nên lúc này rất mệt mỏi.



Minh Thức cười một cái, nói với mọi người: "Hay là chúng ta sắp xếp nghỉ ngơi một chút trước?"



Bùi Nguyên Tu thấy mọi người gật đầu, lại nói: "Vậy thì, đợi qua bữa trưa, nghỉ ngơi một buổi, sau đó ta lại dẫn mọi người đi ngắm vườn rau với hồ sen, được không?"



"Được! Tránh thời gian độc hại nhất trong ngày!"



Nhận được sự đồng ý, Bùi Nguyên Tu tự mình sắp xếp thỏa đáng cho chư vị hoàng thân quốc thích xong mới buông lỏng thở phào. Nhìn phòng Lung Nguyệt ở một lúc lâu rồi mới đi giải quyết chuyện của mình.