Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 84 : Nói về kể chuyện, Bùi Nguyên Tu

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Editor: Búnn.



Gia đình huân quý Hoàng tộc có công với nước đều chú ý cái: [Ăn không nói, ngủ không nói], thậm chí còn tiếp tục áp dụng trong mọi bữa ăn. Mọi người đều yên tĩnh dùng bữa, thỉnh thoảng mới nói một, hai câu.



Dù là mấy tiểu tử cũng ngồi yên tĩnh ăn ở một bàn khác, do mấy nhũ mẫu đút ăn từng miếng.



Xong bữa tối.



Bùi Nguyên Tu sai người chuẩn bị trà thơm, trái cây đặt trên bộ bàn ghế trúc dưới giàn hoa tử đằng trong viện. Đoàn người liền ngồi trong viện này tán gẫu hóng mát.



Lung Nguyệt dẫn theo đám tiểu gia hỏa tới hàng rào tre bên cạnh hái hoa.



Hái đến lúc đầy một cái giỏ trúc mới trở lại ngồi, sai người tìm dây, xâu từng bông từng bông một.



Trong viện, trăng trong như nước, xuyên qua đám hoa tử đằng, chiếu ánh sáng xuống phía dưới, tạo nên hình ảnh hư hư thực thực.



Bùi Nguyên Tu sợ nàng hỏng mắt, vội vàng sai người mang tới một cốc đèn thủy tinh lưu ly, đứng bên cạnh đỡ soi cho nàng.



Lung Nguyệt cười với hắn, coi như cảm ơn.



Ánh sáng không đủ không phải là lúc xem sách. Lúc này Minh Hiên lại nhàn rồi, nhìn Lung Nguyệt nói: "Sáng nay màu tiên hoa tường vi phạm phải Thái tuế nhé!"



Nghe xong câu ám chỉ của hắn, Lý Long Tá bưng tách trà gốm sứ Thanh Hoa màu trắng có nắp lên, giả bộ uống trà, thực ra là cười trộm.



Ngay cả Khổng Trúc Xuân và Hóa Diên cũng che miệng cười.



Lung Nguyệt ngẩng đầu, nàng mở to mắt phượng có chút tròn, trừng mắt nhìn Minh Hiên.
Sau đó lại nghe câu nói đùa khó có được của Hóa Diên: "Con khỉ này, nếu muội đến đó cũng quấy đạo trường kia rối đến mức không thể được bình yên ấy chứ!"



"Đúng vậy!" Những người có mặt đều gật đầu.



Bùi Nguyên Tu lại không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn dáng vẻ linh hoạt, tươi cười của Lung Nguyệt, trong lòng lại có cảm giác yên bình không thể nói ra. Như vậy mới là tính cách thật sự của Cửu Nhi, kiếp này hắn sẽ không để nàng phải gò bó ở bên trong quy củ lễ giáo, mà lại mất đi tính cách này. Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Vương phi lấy phu quân làm trọng, không thiếu nửa phần đoan trang kiếp trước của Cửu Nhi giống hệt với dáng vẻ xinh đẹp bây giờ, nhưng trong mắt lại thiếu đi vẻ linh hoạt, giống như hồ nước yên tĩnh không gợn sóng, làm tâm hắn trong giây lát đau đớn như bị ai đó bóp chặt....



Nỗ lực bình ổn tâm trí, Bùi Nguyên Tu vẫy tay với hạ nhân, không bao lâu sau, một đĩa dưa mật được cắt thành những miếng nhỏ được bưng lên.



Dưa mật này Đại Chiêu quốc không trồng được, mà là mua từ Thương đội của người Hồ từ Tây Cương mang vào bán ở trong nước. Mặc dù trong cung có người Hồ tiến cống, nhưng không phải lúc nào nhóm người Lung Nguyệt cũng được ăn.



Đợi Lý Long Hựu vươn tay cho một miếng vào miệng xong mọi người mới dám động tay.



Lung Nguyệt lấy xiên trúc đâm một miếng nhỏ, đưa đến bên miệng Triêm Nhi.



Triêm Nhi cười tủm tỉm ăn, lại duỗi bàn tay nhỏ mập mạp ra lấy cùng chỗ với Lung Nguyệt, đưa tới miệng nàng. Sau đó lại được Lung Nguyệt thơm một cái. Khiến mấy đứa khác cũng thi nhau đưa dưa mật tới miệng Lung Nguyệt, đổi lấy một cái thơm.



Cảnh tượng đó khiến ba người làm mẹ cảm thấy chua chua, cười nói: Nhi tử này là nuôi thay Lung Nguyệt.



Lung Nguyệt cũng không khách khí đồng ý, một ngày nào đó sẽ đón mấy đứa nhóc sang chỗ mình chơi.



Từ kiếp trước Bùi Nguyên Tu đã biết, Cửu Nhi thích trẻ nhỏ. Bọn họ vốn nên có hai hài tử, nhưng mà không có duyên gặp mặt đã...



Gương mặt trắng bệch, không có chút máu nào, máu từ cổ không ngừng chảy ra, cố gắng chặn mà không chặn được, trong bụng còn có đứa nhỏ lặng lẽ đến mà hắn chưa từng biết đến...



Một màn đau triệt nội tâm lại một lần nữa tái hiện trước mắt, bỗng nhiên Bùi Nguyên Tu lại có cảm giác xúc động muốn nhanh chóng bước lên ôm Cửu Nhi vào trong lòng. Giống như chỉ có như vậy mới có thể khiến hắn cảm thấy đời này là thật, chứ không phải là một giấc mơ.