Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 87 : Vì nhân duyên Cẩm Loan động tâm tư
Ngày đăng: 18:05 30/04/20
Editor: Búnn.
Lúc này Hóa Diên cũng bị ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu chiếu đến khó nhịn. Ngày thường thi thư nàng cũng không tinh, ngồi ở đây giống hệt như chịu cực hình, thấy Lung Nguyệt tới kéo nàng, tự nhiên nàng sẽ mừng rỡ đi theo.
Lúc này Cẩm Loan không có tinh lực để ý tới Lung Nguyệt, một lòng một dạ đặt lên người Minh Triệt đang làm bài ở dưới đài.
Mình Triệt mặc y phục màu xanh nhạt, buộc tóc bằng bạch ngọc quan, dáng vẻ công tử dịu dàng, trước mắt Cẩm Loan chỉ cần có người này, ngay cả dưới ánh nắng chói chang cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Nàng ta thật sự không chịu nổi mẫu phi suốt ngày hoảng sợ, sợ sẽ tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, trong lòng nàng ta càng thêm khẳng định nên sớm cột Minh Triệt vào cùng một chiếc thuyền, vì quyền thế, cũng là vì tâm của bản thân.
Nói chuyện này cũng buồn cười, nàng ta đường đường là Thất công chúa cao quý của nước Đại Chiêu, mà phải khổ tâm suy tính vì tương lai. Đã thấy mấy vị tỷ tỷ sau khi xuất giá, không còn dáng vẻ cao quý của công chúa, lại không còn nửa điểm quyền lực. Đấy không phải những điều mà Lý Cẩm Loan nàng ta muốn, nàng ta không chỉ có tôn quý của Công chúa mà phải có phu gia vinh quang.
Suy nghĩ một chút, Cẩm Loan quyết định phải nhanh chóng bắt tay vào làm, trước đó đã truyền tin tức cho biểu ca, hôm nay hắn đã có chút giao tình với Minh Triệt. Bất luận là mặt mũi, hay là chân tâm thật ý, tóm lại chỉ cần có thể xuất hiện cùng một chỗ với nàng ta thì đã đủ rồi.
Về phần cái khác, nàng ta cũng đã bố trí nhân thủ, chỉ cần chọn ngày là được!
Cẩm Loan ở bên này mưu tính khắp nơi, chư vị học sinh ở dưới đài đã dừng bút, cung kính dâng Cửu cung cách lên cho tiên sinh.
Trong học đường của Quốc tử giám dựa vào gia thế học thức phân làm bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mỗi cấp lại phân bốn lớp: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Những học sinh ở chữ Thiên tự nhiên là những người nổi bật trong quốc học.
Cuộc so tài trên võ đài hôm nay chính là học sinh của bốn lớp chữ Thiên. Những học sinh còn lại đều dự thi trong học đường của mình.
Sau khi thi văn xong, nghỉ ngơi nửa canh giờ sẽ thi võ, bao gồm hai hạng mục là cưỡi ngựa và bắn cung.
Lúc Thuận Khải Đế đang bị mọi người vây quanh cũng đã sớm chuẩn bị xong chỗ ở tạm thời, sau đó phân phó đám người Lý Long Hựu không cần theo chân phục vụ, đuổi bọn họ ra ngoài.
Lúc này Lung Nguyệt đang kéo Hóa Diên tìm chỗ ngồi hóng mát cạnh rừng trúc. Gió mùa thu mang theo hơi nóng thổi qua rừng trúc bị lọc lại không ít khí nóng, sau đó nhẹ nhàng thoảng qua người, thật mát mẻ.
Sinh thần của Cẩn Hoàng hậu cùng ngày với ngày hội trọng thu. Mặc dù không làm long trọng như vạn thọ yến, nhưng cũng khiến bên trong phủ nội vụ và bên trong nội sự giam suy nghĩ không ít.
Một ngày, Lung Nguyệt sai Đào Châu cùng Tiển Bích lấy một túi vải bố lớn, đứng dưới gốc cây đan quế. Còn Tiểu Lộc Tử đang cầm một cây gậy trúc trèo trên cây cành cây gõ gõ.
Dưới hành lang của Hận Thiếu Trai của Lung Nguyệt có trồng vài gốc cây đan quế này, tuổi thọ của cây cũng đến ba mươi mấy tuổi, hàng năm vừa vào tháng tám, điện Kinh Chập của Lung Nguyệt sẽ tràn ngập mùi hương đan quế.
Hôm nay đột nhiên Lung Nguyệt có ý tưởng dùng hoa quế này trộn với gạo nếp, ngó sen, nên mới đánh chủ ý lên cây đan quế này.
Nói như vậy, chẳng lẽ trong Hoàng cung thiếu chút hương liệu vị hoa quế này sao? Chỉ là Lung Nguyệt nói, muốn từ đầu đến cuối đều do mình làm, thì mùi vị của gạo nếp ngó sen này mới không tầm thường.
Hóa Diên cười nàng: "Nếu nói như vậy, chẳng phải muội còn phải tự mình ủ mật ong sao?"
Lung Nguyệt hạ quyết tâm, cực kỳ nghiêm túc nói: "Năm nay không kịp, đợi năm sau muội sẽ tìm ra cách, thử nuôi một tổ ong mật xem sao!"
Vừa nói những lời này ra lại khiến Anh Vương Lý Long Tá cả kinh, nói thẳng: "Muội muội bỏ qua cho bọn ta đi! Nếu trong vườn có ong mật thì không phải là ngắt một đóa hoa cũng bị ong chích thành cái bánh bao sao?"
Lung Nguyệt nâng mắt khẽ cười với tiểu ca nhà mình, nụ cười khiến sau lưng Lý Long Tá lạnh toát, chỉ sợ nàng cho là thật, muốn nuôi ong mật, vội nói: "Tiểu ca cũng vì tốt cho muội muội, kim của ong mật mang độc, nếu muội muội bị nó chích, chẳng phải tiểu ca sẽ đau lòng muốn chết sao? Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tổ mẫu cũng sẽ không được yên ổn."
Dứt lời, Lý Long Tá cười khẽ.
Lung Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp: "Muội chỉ cười một cái, tiểu ca cần gì phải xem là thật?"
Lý Long Tá thầm nói: Tại sao có thể không làm thật, chỉ cần muội nói một câu, e là Thái tử ca ca của chúng ta thật sự sẽ sai người đi tìm cho muội.
Suy nghĩ không nhịn được lắc đầu, Thái tử ca ca chỗ nào cũng tốt, chỉ là cưng chiều Lung Nguyệt đến mất cả nguyên tắc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính hắn với Thái tử cũng là người tám lạng kẻ nửa cân.