Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 89 : Chuyện xấu bị bại lộ Cẩm Loan lầm chung thân (1)

Ngày đăng: 18:05 30/04/20


Cẩm Loan ở trong rừng phong nghe được tiếng quát to của Anh Lạc cô cô, liền biết chuyện đã bại.



Dẫn Lung Nguyệt đến vốn là một phần trong kế hoạch của nàng ta, kết quả lại thua ở phần trước.



Nàng ta trăm tính vạn tính, cũng không ngờ người tới không phải là Minh Triệt, lúc nàng ta đang tranh luận với biểu ca ngu dốt của mình thì Lung Nguyệt bị quân cờ nàng ta bày ra đưa tới.



Suy nghĩ lại một lát, cũng là mình ngu xuẩn, lúc nào tranh luận cũng không tốt, càng tranh luận càng tức giận. Hôm nay sai một chỗ, cả ván cờ đều thua.



Bị tiểu thái giám đưa vào trong phòng, Cẩm Loan không cần nhìn cũng biết, trước mặt Thuận Khải Đế nhất định là giăng đầy mây đen.



Nàng ta đi tới ngay giữa gian phòng, quy củ quỳ xuống, cũng không nói lời thừa thãi. Trong lòng đã sáng tỏ, tự biết hôm nay nàng ta vừa vặn bị chúng huân quý bắt gặp một mình hẹn gặp ngoại nam, mất khuê dự nữ nhi, ném mặt mũi hoàng gia, định chắc là sẽ không có kết quả quá tốt.



Hôm nay chỉ thán mình sinh không hợp thời, không được đầu thai vào bụng Hoàng hậu, không chiếm được sự sủng ái của Hoàng thượng. Khổ tâm tính kế, không để ý nữ tắc, liều mạng danh tiếng của nữ nhi, muốn vì mình tranh thủ một phần nhân duyên tốt. Chọn hành động vào sinh thần của Hoàng hậu cũng vì ta cảm thấy ấm ức trong lòng, bằng việc bà ta là người đứng đầu hậu cung, nữ nhi của bà ta cả đời thuận buồm, thánh sủng không suy. Hôm nay ta càng muốn đối nghịch với bà một phen, để trên thọ yến của bà, cháu ruột hẹn gặp bí mật với thứ nữ, lại bị nữ nhi ruột thịt đánh vỡ. Chỉ cần nghĩ đến kế sách cũng cảm thấy vui sướng. Vậy mà, không ngờ người tính không bằng trời tính. Cẩm Loan thầm cười khổ trong lòng.



Thấy nàng ta chỉ quỳ xuống nhưng không nói gì, Thuận Khải Đế tức giận hừ một tiếng, vừa muốn quở trách lại bị Hoàng hậu vỗ vỗ lên bàn tay đang đặt trên ghế, ý bảo ông đừng mở miệng.
Thuận Khải Đế quét mắt nhìn hai mẫu tử, trầm giọng hừ một tiếng. Lại thấy Cát An thò người vào, như có chuyện muốn bẩm báo liền ngoắc cho hắn lại gần.



Cái An tới gần, không biết nói chuyện gì vào bên tai Thuận Khải Đế, càng làm sắc mặt Thuận Khải Đế thêm khó coi.



Nghiên phi thấy lửa giận của Hoàng thượng đang thịnh, lại đi cầu Cẩn Hoàng hậu, khóc không ra tiếng: "Nương nương, ngài cũng làm mẹ, nhất định sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của nô tỳ, chỉ cầu nương nương suy bụng ta ra bụng người, nếu Cửu công chúa phạm phải chuyện hồ đồ như thế, nương nương sẽ..."



"Câm miệng!" Không đợi Hoàng hậu mở lời, Thuận Khải Đế liền nổi giận nói: "Chớ có đánh đồng Cửu Nhi với nghiệt chướng này, từ nhỏ Cửu Nhi đoan trang hiểu lễ, làm sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy?" Lung Nguyệt chính là vảy ngược của Thuận Khải Đế, không chịu được người khác nói nửa phần. Lúc tuyệt vọng cái gì Nghiên phi cũng có thể thử, nhất thời nói bừa, lại đâm thẳng vào ống phế quản của Thuận Khải Đế.



Lại nghe Thuận Khải Đế tức giận nói: "Cũng chớ có so sánh ngươi với Hoàng hậu, nói đức nói công, ngươi có thể so được với Hoàng hậu sao? Mẹ nào con nấy! Ngươi tâm thuật bất chính, có ý tứ muốn loạn thuần, muốn kiềm chế hậu cung, lại còn liên kết ngoại thần. Ngươi như thế nào mới có thể khiến nữ nhi học theo, làm ra chuyện bại đức như vậy, còn không biết hối cải! Hôm nay còn muốn đánh đồng với Cửu Nhi của trẫm, chẳng phải rất buồn cười sao?"



Thuận Khải Đế nói như vậy khiến Nghiên phi cả kinh, ngồi xổm trên mặt đất, mặt như giấy trắng, không còn chút máu nào. Vốn trong lòng vẫn còn chút hy vọng xa vời, Hoàng thượng không biết chuyện này, hôm nay không còn cách nào lừa gạt mình nữa. Cả người run rẩy, không dám nói loạn nữa.



Ban đầu tra rõ chuyện này, Thuận Khải Đế còn nhớ chút tình ngày xưa, lại nghĩ đến Thận Vương và Cẩm Loan, trong bụng suy nghĩ, muốn xử Nghiên phi cũng phải đợi Thất nha đầu tìm người, xuất giá xong mới được. Nếu không, dù là công chúa, nhưng có mẫu phi bị tội, cũng không có danh tiếng tốt. Nếu Nghiên phi sống yên ổn, án này liền treo không kết cũng được.