Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 14 : Chúng ta cùng nhau
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
“Không phải các ngươi nói sẽ bảo hộ công chúa thật tốt sao! Ngươi trả công chúa lại cho ta!” Hai chân Thu Bảo té quỵ dưới đất, mắt đỏ lên, “Đều tại ta, nếu ta không đi lấy nước, công chúa cũng sẽ không mất tích! Đều tại ta!”
“Thu cô nương, đây là kế hoạch của bọn chúng, đúng lúc xảy ra khi ta hồi cung, rất khả năng bọn họ còn có người ở phụ cận, ta ngươi thế đơn lực bạc không phải là đối thủ của bọn họ, hơn nữa ngươi còn bị thương.” Hắn cũng không biết đột nhiên lại xuất hiện một đám hắc y nhân, đồng thời mỗi người đều có võ công cao cường, mấy tên thị vệ thuộc hạ cũng vì vậy mà mất mạng.
“Muốn về chính ngươi về, ta muốn đi tìm công chúa!” Thu Bảo hiện tại cái gì đều không nghe vào, nàng chỉ biết là công chúa mất tích rồi.
Người nọ nhìn cánh tay còn đang chảy máu của Thu Bảo, biết mặc kệ hiện tại mình khuyên bảo cỡ nào cũng sẽ không có tác dụng, quyết tâm một cái, cắn răng, “Xin lỗi, Thu cô nương.” Đưa tay chặt vào sau gáy nàng.
Ôm lấy Thu Bảo đã bất tỉnh chạy về cung, mà công chúa vẫn như cũ chẳng biết tung tích, đến nước này, Thu Bảo cùng công chúa chia lìa.
Cảnh Dương bị mê dược làm ngất xỉu, chờ nàng thanh tỉnh lại, chỉ thấy vài tên hắc y nhân che mặt.
“Tiêm Nhu công chúa, cảm giác thế nào?” Cảnh Dương toàn thân vô lực, mắt cũng mơ mơ màng màng, nàng không biết ai đang nói chuyện, nhưng thanh âm này nàng không thích, khàn khàn giống như ngọn đèn hỏng.
“Các ngươi là ai?” Cảnh Dương nỗ lực muốn để cho mình tỉnh táo lại.
“Đừng phí sức, ngươi trúng thuốc mê, mấy ngày tới sẽ cả người vô lực.”
“Vì sao bắt ta?”
Hắc y nhân lên tiếng cười cười: “Ngươi không cần biết, bất quá ngươi yên tâm, tạm thời ta sẽ không giết ngươi.”
Cảnh Dương còn muốn nói thêm gì nữa, còn chưa kịp hé miệng thì cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, cuối cùng lại hôn mê bất tỉnh.
“Đại nhân, vì sao không trực tiếp giết nàng?” Nói chuyện là một người khác, thanh âm nghe ra tuổi còn trẻ.
“Ba!” Trở tay chính là một cái tát.
“Ngươi hỏi thật tốt!” Thanh âm như trước khàn khàn, nhưng khí thế không cho khiêu chiến.
Người bị đánh kia vội vàng quỳ trên mặt đất: “Thuộc hạ biết sai rồi.”
Ánh mắt tên có giọng nói như đèn bị hỏng có chút ác độc nhìn chằm chằm Cảnh Dương, trong lòng thầm nghĩ: Mộ Dung Thần, sắp đến lúc ngươi phải trả giá thật lớn.
“Ngươi đi đi, đừng để ý đến ta, bọn họ tới bắt ta, sẽ không làm khó ngươi.” Cảnh Dương yếu ớt không ổn định nói.
“Ngươi đừng nói chuyện, giữ thể lực.” Liễu Không vẫn nắm nàng thật chặc đi về phía trước.
“Ta nói thật, ta không muốn hại ngươi, ngươi có thể cứu ta như vậy, ta đã rất vui vẻ.” Cảnh Dương vừa nói đã muốn đẩy Liễu Không ra.
“Ngươi có tin ta hay không?” Liễu Không nắm tay của Cảnh Dương, mạnh mẽ ngẩng đầu hỏi.
“Tin!” Cảnh Dương không biết Liễu Không muốn làm gì, nhưng ánh mắt lúc này của hắn lại cho mình cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Liễu Không nhìn người đang đuổi theo phía sau, lại nhìn con sông không thấy đáy trước mặt.
Cởi tăng bào, cột bản thân lại với Cảnh Dương, “Ôm chặt ta.”
Cảnh Dương ôm chặc hông của Liễu Không, mặt dán trên lưng của nàng.
“Ta đếm ba tiếng, chúng ta cùng nhau nhảy.”
“Một, hai, ba!”
Giọng nói còn chưa kịp hạ xuống, chợt nghe phác thông một tiếng, lúc mấy tên hắc y nhân đuổi đến, đã không còn thân ảnh của Cảnh Dương cùng Liễu Không.
“Đại nhân làm sao bây giờ?”
Trong mắt nam tử trẻ tuổi được gọi đại nhân lộ ra vẻ hung ác độc địa, quả đấm cũng bị bóp chặt đến nổi vang lên tiếng: “Tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Mộ Dung Cảnh Dương, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể chạy đến đâu!
===================================
Buồn ngủ quá xá -_-