Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 33 : Chữ

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Lúc Liễu Không ở trong phòng nghe được thanh âm của Thanh Phong đã muốn đi ra ngoài, nhưng cả người bị Cảnh Dương ôm chặt, căn bản tránh không thoát.



“Dương nhi, ngươi đừng như vậy.” Liễu Không lộ vẻ mặt khó xử giãy dụa cơ thể.



Hai tay của Cảnh Dương vững vàng vòng lấy nàng, mặt chôn ở hõm vai gầy yếu của người nọ nói: “Ta không cho phép ngươi đi ra ngoài, bọn họ không dám vào, chỉ cần ta còn ở đây, ai cũng không thể mang ngươi đi.”



“Ai, ngươi hà tất phải như vậy, Thanh Phong sư huynh nói không sai, chỉ cần ta chưa hoàn tục, ta vẫn còn là tăng nhân của Long Sơn Tự, bọn họ kiêng kỵ ngươi là công chúa không dám vào bắt ta, nhưng ngươi có thể hộ ta một lúc, không thể hộ ta cả đời a!”



“Sao không thể hộ ngươi cả đời! Đợi lát nữa Vệ Trường Phong đến, ta sẽ mang theo ngươi hạ sơn, chúng ta vĩnh viễn cũng không về Long Sơn Tự nữa.”



Liễu Không lắc đầu, cười khổ, nào có dễ dàng như ngươi nói vậy: “Biện pháp ngươi nói, đích xác vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, nhưng ngươi có nghĩ tới không? Nếu như ta với ngươi vừa đi, việc này truyền ra ngoài, Long Sơn Tự còn thế nào đặt chân tại trên giang hồ, chẳng phải là ta trở thành tiểu nhân vong ân phụ nghĩa sao.” Nâng tay xoa nhẹ gáy của Cảnh Dương “Kỳ thực chủ yếu chính là, ta không muốn dùng danh phận hòa thượng cùng ngươi cả đời, như vậy lương tâm ta cũng sẽ bất an, ngươi có hiểu ta không?”



Trong mắt Cảnh Dương lóe lệ quang, mặt dán trong ngực của Liễu Không “Vì sao nhất định phải là ta hiểu cho ngươi, sao ngươi không hiểu cho ta? Cho tới bây giờ ta cũng không có quan tâm ngươi có phải là hòa thượng hay không, ta quan tâm vẫn đều là ngươi có phải là Liễu Không hay không, biết rõ bên ngoài gian nan hiểm trở, nếu ta thả ngươi đi ra ngoài, ta sẽ có lỗi với ngươi!”



“Không có việc gì, tin tưởng ta.” Thanh âm của Liễu Không dịu dàng lại bình yên “Sư phụ sẽ không để ta chết.”



Cảnh Dương giương mắt nhìn nàng, trong ánh mắt tất cả đều là nghi vấn “Thật sao?”



Liễu Không cười đến thập phần rạng rỡ “Thực sự, ta nói ngươi còn không tin sao? Ngươi chờ ta, không được bao lâu, ta đã tới tìm ngươi, chúng ta cùng nhau hạ sơn.”



Cảnh Dương lau đi lệ ngân trên mặt, nhưng không thể tránh được sầu bi, buông lỏng tay đang ôm Liễu Không, xoay mặt không nhìn tới nàng “Ngươi đi đi, cho dù ta có thể ngăn được người của ngươi, nhưng cũng không ngăn được tâm thì phải làm thế nào đây? Ta cũng không muốn sau này ngươi lại oán trách ta.”



Liễu Không thấy bộ dạng đầy nước mắt của nàng, trong lòng càng yêu thương, ánh mắt dừng ở người mình yêu, nâng tay gạt phần tóc tán loạn trên trán của nàng ra sau tai.



“Chờ ta.”



Sau đó là một màn Liễu Không đẩy cửa bước ra.



“Sư huynh, ta cùng các ngươi trở lại.” Liễu Không đỏ mắt, từng bước một đi về phía Thanh Phong.



Thu Bảo thấy nàng đi ra, nắm chặt nắm tay đi đến chất vấn nàng “Lẽ nào ngươi muốn đi như thế? Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta!” Ngươi đi, công chúa làm sao bây giờ!



“Ta không quên.” Trong lòng thản nhiên.
“Ngươi làm cái gì!”



Vô Minh một chưởng vỗ vào trước ngực Liễu Không, lại chuyển người, liên tiếp chưởng vào lưng Liễu Không ba chưởng, Thanh Phong muốn ngăn hắn, nhưng võ công không cao bằng Vô Minh, bị hắn cứng rắn dùng nội lực chấn trở về.



Thanh Phong nhìn Liễu Không té trên mặt đất, trước ngực đều là máu hắn nôn ra, tức giận nói: “Vô Minh! Ngươi đây là ý gì!”



“Liễu Không là đồ đệ của ta, tự nhiên do ta đến xử phạt, ngươi nói ba chưởng, ta vỗ dư một chưởng, hiện tại coi như là được rồi đi, lẽ nào thực sự ngươi muốn nhìn Liễu Không chết mới cam nguyện sao?”



“Ngươi!” Thanh Phong bị Vô Minh làm nghẹn họng, một câu cũng không nên lời, nếu lúc này hắn còn không buông tay, sau này chắc chắn tăng nhân trong tự sẽ nói xấu hắn, đến lúc đó làm mất nhân tâm thì lợi bất cập hại!



“Liễu Không! Liễu Không!” Liễu Trần không biết khinh công, không đến nhanh như Vô Minh, lúc chạy tới, chỉ thấy Liễu Không té trên mặt đất không nhúc nhích, trước người tất cả đều là máu “Sư đệ! Ngươi làm sao vậy! Đừng hù dọa sư huynh a!”



Liễu Trần ôm Liễu Không khóc rống lên, giương mắt nhìn Thanh Phong, cũng không quản nước mắt nước mũi trên mặt, chỉ vào mũi hắn mắng lên: “Tiểu nhân ngươi! Liễu Không hắn thế nào đắc tội ngươi, sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy!”



“Người không phải ta đánh, ngươi muốn hỏi thì hỏi sư phụ của ngươi đi!” Một bụng Thanh Phong đều là hỏa, cầm côn ra khỏi đại điện.



Sư phụ? Liễu Trần chớp mắt, là sư phụ đánh Liễu Không thành như vậy sao? Vì sao a!



“Liễu Trần, mang Liễu Không đi đi.”



Liễu Trần không dám nói cái gì, lau nước mắt, không cần dùng bao nhiêu khí lực đã nâng được Liễu Không lên, thì ra sư đệ nhẹ như vậy a? Đều tự trách trước đây mình luôn cướp miếng ăn của hắn, mỗi lần làm việc cũng bắt hắn làm nhiều hơn, Liễu Trần càng nghĩ càng thương tâm, từng đợt từng đợt khóc rống lên.



Nước mắt rơi vào vạt áo Liễu Không, xen lẫn cùng với máu.



Vô Minh uy Liễu Không ăn vào một quả đan dược, lại xem mạch tượng của nàng, nói: “Vi sư không có thương tổn kinh mạch của hắn, dưỡng vài ngày sẽ khỏi, lúc hắn tỉnh lại, ngươi để hắn đi đi, Long Sơn Tự không phải nơi của nàng.” Kéo tay Liễu Không qua, truyền nội lực, đến khi sắc mặt Liễu Không hồng nhuận mới dừng lại.



Vô Minh thở dài, đây đều là mệnh, cũng tự trách mình chấp niệm quá sâu.



Liễu Trần dời ghế canh giữ bên giường Liễu Không, khuôn mặt đau khổ nhìn Liễu Không “Chân mày co rút như vậy nhất định là đang nhớ đến công chúa kia.” Hít một hơi thật sâu, lại nói: “Ngươi nói tại sao ngươi lại không thoát khỏi một chữ tình a!”



n