Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 40 : Ai thẳng thắn hơn ai?

Ngày đăng: 00:49 19/04/20


Editor: Chuột



Beta: Wall



“Tống ái khanh a, đại công tử như ngươi thế nhưng khó lường a, dáng vẻ đường đường, văn võ toàn tài, làm việc cũng rất có chính kiến, tương lai khẳng định sẽ là một hiền tài trụ cột!” Có thể là bởi vì Mộ Dung Cảnh Dương hồi cung, tâm tình Mộ Dung Thần phi thường tốt, trong ngôn ngữ không ngừng lộ ra một cổ tiếu ý.



“Hoàng thượng quá khen! Khuyển tử sao dám ở trước mặt hoàng thượng múa rìu qua mắt thợ.” Tống Thanh Sơn cong thắt lưng, lại nói: “Tuấn Dật, còn không mau mau khấu tạ thánh ân!”



“Đa tạ hoàng thượng!” Nam âm hồn hậu, giữa trán tràn đầy tự tin.



“Ha ha! Hảo!” Mặt Mộ Dung Thần mang theo tiếu ý nhìn về phía Tống Thanh Sơn, nói: “Không bằng ngươi chia một nửa nhi tử cho trẫm, thế nào a?”



“Thần sợ hãi.” Lúc Tống Thanh Sơn nói lời này, bộ dáng cúi đầu khiêm tốn, nhưng khóe miệng lại hiện ra tiếu ý.



“Có cái gì sợ hãi hay không sợ hãi, ngươi nói lời này có chút khách khí với trẫm.” Mộ Dung Thần khoát tay áo, quay sang Tống Tuấn Dật nói: “Thường đi lại trong cung, Cảnh Dương của trẫm cũng xấp xỉ như ngươi, quan trọng nhất chính là trẫm rất thích những người trẻ tuổi trong cung những năm nay, vừa lúc cũng khiến trong cung có thêm linh khí.”



“Dạ, hoàng thượng, sau này Tuấn Dật sẽ thường xuyên vào cung.” Tống Tuấn Dật không thể so với phụ thân hắn, dù sao tuổi vẫn còn trẻ, được khen một chút thì đã thiếu kiên nhẫn, lập tức liền trả lời.



“Cha, ý của hoàng thượng là muốn hứa gả Cảnh Dương cho ta sao?” Tống Tuấn Dật vừa ra khỏi hoàng cung, không đợi nổi nên mở miệng hỏi.



Vừa dứt lời, Tống Thanh Sơn liền lớn tiếng trách x: “Hồ đồ! Cũng không nhìn đây là đâu, cứ như vậy khẩu bất trạch ngôn*!”



*ko biết lựa ý mà nói



Tống Tuấn Dật từ nhỏ đã tôn kính Tống Thanh Sơn nhất, cũng sợ Tống Thanh Sơn nhất, bị rống như thế, sắc mặt bá một cái liền trắng bệch, mồ hôi trên trán cũng xông ra “Phụ thân giáo huấn rất đúng, nhi tử sai rồi.”



Tống Thanh Sơn cau mày, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh vài lần, liền phất tay lên xe ngựa.



“Ngươi nhìn ngươi xem, vi phụ bất quá nói ngươi một hai câu, ngươi đã sợ thành như vậy, Dật nhi đã không còn nhỏ, thế nào còn không biết nhẫn nhịn như thế!” Tống Thanh Sơn thực sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Dật nhi, ngươi phải thời thời khắc khắc ghi nhớ, sự tình chưa đến phút cuối không thể nắm chắc tuyệt đối, nhất là thánh ý, gần vua như gần cọp, ngông cuồng phỏng đoán, sẽ chuốc họa vào thân.” Làm quan nhiều năm như vậy, Tống Thanh Sơn biết rõ nguy hiểm trong triều đình.



“Dạ, cha, hài nhi nhớ kỹ.” Tuy rằng lúc này Tống Tuấn Dật cúi đầu, nhưng lúc này tuổi còn trẻ, trên khuôn mặt vẫn còn chút tự phụ, tự cho rằng công chúa là của hắn.



“Người nào!” Thị vệ giữ cửa chắn trước xe ngựa.
Liễu Không tiếp nhận bát, ăn một ngụm.



“Cẩn thận nóng!” Cảnh Dương ở bên cạnh thúc giục “Như thế nào mỗi lần ăn cơm đều giống như quỷ đối đầu thai, chậm chút!”



Bao tử Liễu Không sớm đã rỗng tuếch, đầu cũng không nâng, chỉ ân một tiếng lại từng ngụm từng ngụm ăn tiếp, đồ ăn hôm nay rất hợp với khẩu vị của Liễu Không, đều là thức ăn chay! Liễu Không cảm thấy so với hôm qua ăn ngon hơn nhiều.



Sau khi ăn xong, hạ nhân thu dọn bát đũa, Cảnh Dương cùng Liễu Không liền rơi vào im lặng, mỗi người đều có tâm sự, tuy rằng muốn nói cho đối phương nghe, nhưng không thể nào nói ra.



“Cảnh Dương....”



“Liễu Không...”



Hai người đồng thời mở miệng lại cùng dừng lại không nói.



Liễu Không liếm liếm môi nói: “Ngươi nói trước đi, ta – không – gấp!”



Cảnh Dương nhìn gương mặt Liễu Không, suy nghĩ cả nửa ngày mới thật cẩn thận mở miệng: “Ngươi có thể là phải ở chỗ này một thời gian, chỗ phụ hoàng ta tạm thời không thể nói cho hắn chuyện tình của chúng ta, ta có nỗi khổ, nhưng việc này tuyệt đối là vì tốt cho hai chúng ta!”



Trong mắt Liễu Không hiện lên một tia ảm đạm, nhưng lập tức tiêu thất, không sao cả gật đầu: “Không sao, không cần nói cho phụ hoàng ngươi, ta sẽ ngốc ở chỗ này, đâu cũng không đi, chỉ cần ngươi mỗi ngày đến thăm ta là được.”



Trong mắt Cảnh dương phiếm lệ quang, nàng không đành lòng nhìn vào mắt của Liễu Không “Ta, ta cảm thấy có lỗi với ngươi.”



Khóe miệng Liễu Không lộ ra một tia cười khổ, trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu không phải ta tham luyến ôn nhu của ngươi, không dám thẳng thắn cùng ngươi, hai người chúng ta sao lại có ngày hôm nay, muốn thật sự nói đúng sai, cũng là ta có lỗi với ngươi.



Lắc lắc đầu, kéo tay Cảnh Dương nói: “Giữa chúng ta làm gì có ai đúng hay sai? Ngươi còn muốn tính toán những thứ này với ta sao?” Mím môi, thanh âm mang một tia khàn khàn “Ta vẫn nói câu kia! Chỉ cần ngươi không chê ta, không đuổi ta đi, ta liền đi theo ngươi suốt đời!”



“Ta làm sao sẽ ghét bỏ ngươi!?” Cảnh Dương ghé vào hõm vai Liễu Không, thanh âm đã muốn mang theo tia nghẹn ngào, nức nở nói: “Ta muốn chung sống với ngươi, cả đời!”



=========================================



=_= giai đoạn stress ko muốn làm gì cả...rãnh mình sẽ edit. Tuyệt đối không drop.