Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 7 : Hình như có điểm không bình thường!
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
“ Không phải các ngươi nói đi qua cánh rừng này là có thể thấy Long Sơn Tự sao?” Cảnh Dương được Thu Bảo đỡ khập khễnh đi tới.
Liễu Trần lấy một cái bánh bột ngô từ trong ngực ra cắn một cái, đây là gia đình hôm qua tá túc cho bọn họ, hắn lấy luôn phần của Liễu Không đều giấu trong ngực của mình: “Long Sơn Tự quanh năm không tiếp khách, lại ẩn sâu trong mây, há lại dễ dàng bị những thứ phàm phu tục tử như các ngươi thấy được.”
“Ngươi là hòa thượng thì sao chứ!” Thu Bảo ném ánh mắt xem thường về phía Liễu Trần, ai là phàm phu tục tử, công chúa nhà ta chính là chân mệnh thiên nữ! Nói ra còn không hù chết ngươi!
Liễu Trần thấy Thu Bảo dữ dội như vậy, còn tưởng rằng nàng muốn động thủ với mình, vội vã trốn phía sau Liễu Không.
Liễu Không bảo vệ sư huynh, hai tay tạo thành chữ thập mặt hướng Thu Bảo: “Sư huynh nói chuyện luôn thẳng thắn, Thu thí chủ đừng để trong lòng.” Dừng một chút, lại nhìn về phía tiền phương một chút: “Chúng ta đã đến Long Sơn Tự.”
“Đến rồi? Tê!” Cảnh Dương không chú ý chân tiếp tục cố sức, lại một trận đau đớn như kim đâm.
“Hai vị thí chủ có chỗ không biết, Long Sơn Tự cũng không chỉ riêng một ngôi chùa, nó thật ra là một mảnh sơn lâm, địa giới hiện tại chúng ta đang đạp chân cũng đã là Long Sơn Tự, chỉ bất quá muốn đến chủ viện Long Sơn Tự còn phải đi qua bậc thang này mới được.” Liễu Không đưa tay chỉ bậc thang cách bọn họ không xa.
Liễu Trần đưa đầu bóng loáng ra, gật gật từ sau lưng Liễu Không: “Đúng đúng, ý ta lúc nãy của là vậy, chỉ bất quá Liễu Không sư đệ nói tương đối tường tận mà thôi.”
Thu Bảo cau mày nhìn bậc thang trước mắt: “Bậc thang này cũng lẫn vào trong mây, đi bộ lên cũng muốn phí vài canh giờ, nhưng sợ là chân của thiếu gia nhà ta không chịu nổi.”
“Vậy không có biện pháp, ta cùng sư đệ chưa từng luyện võ, nếu là đất bằng hai sư huynh đệ bọn ta còn có thể nâng các ngươi, nhưng bậc thang này các ngươi cũng nhìn thấy, một người đi đều cố sức, huống chi còn mang thêm vật nặng khác.” Liễu Trần nNói liếc mắt nhìn chân của Cảnh Dương.
“Ta nói ngươi hòa thượng này, rất đủ tiêu chuẩn a! Ngươi bị chủ nợ ép cùng đường, nếu không nhờ chủ tớ hai người bọn ta, ngươi còn có thể khỏe mạnh mà đứng ở chỗ này sao! Trở mặt liền không quen, uổng là đệ tử phật gia!” Nếu trên tay không đỡ công chúa, dựa vào tính tình của Thu Bảo đã sớm rút kiếm ra.
“Thu Bảo, quên đi, cũng là tự ta không lượng sức mình.” Còn kém một bước là đến nơi, bản thân lại xảy ra sự cố, không oán ai được.
Liễu Trần nghe thiếu gia này nói xong cũng không tự kiểm điểm, bản thân còn hùa theo, tức khắc liền ưỡng ngực lên: “Đúng vậy, cũng là thiếu gia nhà ngươi hiểu lí lẽ.”
Thu Bảo vọt đến trước mặt Liễu Trần trừng trừng mắt: “Ngươi một xú hòa thượng, nếu như ngươi ở đây dám nói thêm một câu, liền lập tức lấy ngân phiếu sáu trăm lượng ra!”
Liễu Trần bị những lời này giáo huấn này của Thu Bảo cũng đàng hoàng một chút, nói cái gì đều được, chỉ cần không nói đến bạc!
“Tê!” Cảnh Dương cảm thấy đau đớn, không tự chủ rúc chân về, chưa được bao nhiêu lại bị Liễu Không bắt trở về.
“Đau ~ sao?” Người lại nói đớt “Nhịn ~ một chút, lập tức ~ sẽ tốt hơn.”
Vốn vết thương đau đớn khiến Cảnh Dương không để ý đến cảm giác tê dại trên chân, nhưng lập tức bị động tác kế tiếp của Liễu Không, nhất thời bị đánh trở về nguyên hình.
Lúc Liễu Không đấp thuốc xong, còn nắm chân của Cảnh Dương không buông, trong lòng suy nghĩ, dù sao đều là “đại nam nhân”, sờ một cái, hẳn là không sao đâu.
“Chân của ngươi thật đẹp! Trắng trắng mềm mềm, còn đặc biệt trơn nhẵn, không giống chân của sư huynh, vừa thối vừa thô.” Lực chú ý của Liễu Không chỉ ở trên chân của Cảnh Dương, nếu như lúc này nàng ngẩng đầu nhìn, nhất định sẽ cho rằng người trước mắt là một “quả cà chua”!
“Nói cái gì đó...” Cảnh Dương nhẹ nhàng nhưng dường như lại dùng thêm chút lực, đạp Liễu Không một cái, tư thế lúc này giống như một tiểu nữ nhi.
Liễu Không bị nàng đạp một cái như thế, bỗng dưng cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, mặt cũng bị Cảnh Dương lây, biến thành màu đỏ.
“A, ách, cái kia...” Liễu Không ở một bên ân ân a a nửa ngày “Chúng ta đi nhanh đi.”
Đứng dậy không nhìn Cảnh Dương, không ngừng xông về phía trước.
“Ai, đi nhanh như vậy làm gì!” Thu Bảo thực sự cảm thấy hòa thượng này không có đầu óc, mới vừa bôi thuốc xong, làm sao có thể đi nhanh như vậy a.
“Nga nga, được được.” Liễu Không nghe tiếng, lúc này mới thả chậm tốc độ.
=======================================
Từ giờ đổi xưng Liễu không thành nàng luôn nha. Mình sợ edit lộn xộn nàng-hắn tùm lum ^^!
p/s: có ai muốn thiến tên Liễu Trần kia ko? =))))