Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!
Chương 75 : Ta đã trở về
Ngày đăng: 00:49 19/04/20
“Thế nào, có gặp được người không?” Cảnh Dương lôi kéo một trung niên nữ nhân lo lắng hỏi, người nọ là Thu Bảo tìm tới, trước đây cùng làm ở trong cung, sau lại bởi vì tuổi tác lớn, nên được an bài ở hành cung Việt Dương, lần này bởi vì nấu ăn tốt, cho nên được đầu lĩnh tướng sĩ kéo tới làm đầu bếp nữ.
Đầu bếp nữ lắc đầu, khom người nói: “Khởi bẩm công chúa, người không gặp, nói là đi Kinh Hà, ngày hôm trước mới vừa đi.”
“Cái gì!” Dây cung trong đầu Cảnh Dương tăng một tiếng đứt đoạn, thân thể cũng không chống nổi mà ngã ra sau.
“Công chúa!” Đầu bếp nữ tay mắt lanh lẹ kéo lấy Cảnh Dương “Ngài không có việc gì đi?”
Cảnh Dương đỡ trán, thất thần há to miệng, lại không nói ra bất luận câu gì, ánh mắt trống rỗng, giống như mất đi tất cả ánh sáng, với nàng mà nói thế giới này là màu xám, là hắc ám.
Chỉ chốc lát, Cảnh Dương khoát tay áo “Ngươi lui xuống đi.”
Đầu bếp nữ vô ý thức đưa tay sờ hà bao bên hông bản thân, sự tình không làm xong, vậy bạc này thế nào tính a? Nàng liếm liếm môi, nhỏ giọng hỏi: “Vậy công chúa, bạc này?”
“Ngươi cầm đi.” Người cũng sắp không còn, còn muốn bạc làm cái gì đây?
“Dạ dạ, đa tạ công chúa!” Đầu bếp nữ cũng là một người vui mừng thì lộ rõ trên nét mặt, vừa nghe Cảnh Dương không đòi lại bạc, vui đến mắt đều híp lại.
Thu Bảo bưng một chén cháo trắng đi tới, vừa lúc ở ngoài cửa gặp phải đầu bếp nữ, nàng đã hiểu, ngẩng đầu nhìn phía Cảnh Dương, kia chính công chúa của nàng sao? Cả người giống như mất đi linh khí, biểu tình ngây dại, nhất thời nhượng ngực nàng đau xót.
“Công chúa, người nên ăn chút gì đi, nếu như Phò mã trở về, thấy ngài như vậy, khẳng định sẽ đau lòng.” Từ lúc Sở Thương đi, Cảnh Dương cũng chưa từng ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Cảnh Dương nghe được hai chữ Phò mã, mới có chút khôi phục một chút sinh cơ, mà thần tình nhưng vẫn như trước dại ra, cứng ngắc xoay cổ về phía Thu Bảo, trong mắt tất cả đều là nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nàng còn có thể trở về sao?”
Thu Bảo nghe ra tuyệt vọng trong lời nói của Cảnh Dương, mở to hai mắt không thể tin được nhìn nàng, nói: “Công chúa ngài không thể nói như vậy a! Nếu như ngài cũng cho rằng hắn không về được, như vậy còn có ai có thể giúp hắn a!”
Thế nhưng đã ba ngày, Cảnh Dương mắt mở trừng trừng nhìn hy vọng của mình từng chút từng chút mà tan biến, những lời đầu bếp nữ nói, đã diệt sạch ánh sáng cuối cùng trong đầu nàng, nàng cứu không được Sở Thương, trong Phò mã phủ từ bản thân cho tới mã phu đều bị cấm túc, Thân Thiên Minh hạ tử lệnh, chỉ cần có người dám bước ra Phò mã phủ một bước, liền lấy tội thông đồng với địch bán nước ngay tại chỗ tử hình, không ai có thể đi ra ngoài, cũng không ai dám đi ra ngoài. Cảnh Dương nghĩ bản thân vô dụng, nàng đã từng cao cao tại thượng như vậy, mà hiện tại lại trở thành thịt cá trên thớt gỗ mặc người chém giết, đến bước này Cảnh Dương rốt cục hiểu, vì sao Sở Thương trước khi đi nói cho bản thân, lúc cần thiết nhất định phải mặc kệ nàng, hóa ra nàng đã sớm ôm trạng thái hẳn phải chết.
Nước mắt Cảnh Dương đều tuôn ra, thân thể giống như nhánh cây đung đưa trong gió, run rẩy nằm ở đầu vai Thu Bảo, trong tiếng khóc tất cả đều là đau lòng “Là ta hại nàng, Thu Bảo ngươi hiểu không? Nàng không thích nơi như Việt Dương, thế nhưng vì ta nàng lưu lại, nàng không thích thái y viện, mà vì ta nàng lựa chọn ẩn nhẫn, nàng không thích triều đình ngươi lừa ta gạt, mà vì ta nàng nguyện ý đi ứng phó, đều là vì ta, ngay cả tội mưu nghịch này cũng đều là vì ta, thế nhưng kết quả là ta không cứu được nàng!” Một màn Sở Thương bị mang đi kia, nàng khàn cả giọng mà hét: Tin ta, Cảnh Dương! một lần lại một lần quanh quẩn trong đầu bản thân, giống như là ma chú.
Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn hướng Thu Bảo, càng không ngừng hấp khí “Nàng thật là ngốc, phải biết rằng, nếu nàng không ở trên thế gian này, ta há lại sống một mình, ta nếu là thê tử của nàng, nhất định phải đi cùng nàng, cho dù là xuống hoàng tuyền, nàng cũng tuyệt không thể bỏ ta lại.” Cảnh Dương ôm ngực, đau nhức tê tâm liệt phế cũng không hơn lúc này.
Tình cảm chân thành trong nhân thế chính là như vậy đi, Thu Bảo cũng không thể không động dung, người có tình sẽ thành thân thuộc khó như vậy sao? Loại đau khổ này không nên để cho các nàng chịu đựng a!
Tống Thanh Sơn nhìn thánh chỉ trong tay, “Ba” một tiếng ném xuống đất, giận không kềm được nhìn người trước mắt, nói: “Thân quốc sư, ngươi có ý gì, không phải lúc trước chúng ta đã nói sao? Lúc sự thành, ta vẫn là thừa tướng, nhưng hiện tại sao ta lại bị phái đi Thúc thành chứ!”
Thân Thiên Minh híp mắt, bộ dạng như vừa tỉnh ngủ, liếc mắt thánh chỉ trên mặt đất, nói: “Tống Thanh Sơn, làm người ngàn vạn lần đừng được voi đòi tiên, Ngự Sử lệnh không phải ai cũng có thể làm, hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi là ai a?” Chân mày nhíu lại, chán ghét nói: “Ngươi bất quá chỉ là một quân bán nước mà thôi, loại chuyện bất trung bất nghĩa này đều có thể làm được, Đại Sở ta sao lại cần loại người như ngươi.”
“Ngươi!” Nửa đời Tống Thanh Sơn đều được người ta ca tụng, hôm nay há có thể để một tên yêu đạo nhục nhã bản thân như vậy, phẫn nộ chỉ vào Thân Thiên Minh nói: “Cho dù lão phu là gì, cũng tốt hơn hoạn quan đoạn tử tuyệt tôn như ngươi!”
“Sát!”
Ngày mới vừa sáng, trong ngoài hoàng cung rơi vào một mảnh đao quang kiếm ảnh.
“Sở Hoắc Ý, ngươi còn không mau mau thúc thủ chịu trói! Vây cánh của ngươi đều đã bị bổn vương toàn bộ chém giết!” Mộ Dung Cảnh Ngọc nói liền ném đầu người trong tay lên không trung, người này đúng là Thân Thiên Minh.
Mộ Dung Cảnh Ngọc công tiến hoàng cung bước đầu tiên chính là giết Thân Thiên Minh, nếu không phải tên yêu đạo này, bản thân thế nào lại phải đi đến bước này.
“Ha ha ha!” Sở Hoắc Ý là thân vương Đại Sở, lúc Đại Sở bị diệt, hắn là vương thất duy nhất trốn được “Người thắng làm vua, người thua làm giặc, lão phu không có gì để nói, chỉ là lão phu hận a! Đại Sở cuối cùng vẫn là hủy trong tay của ta.” Nói xong nâng trường đao trong tay, một cái phi thân liền giết về phía Mộ Dung Cảnh Ngọc.
“Bảo hộ Vương gia! Bắn tên!”
Vạn tên cùng bắn, trong nháy mắt đã xuyên Sở Hoắc Ý thành một cái sàng, Đại Sở cũng không còn cứu về được nữa!
Mộ Dung Cảnh Ngọc nhìn Sở Hoắc Ý ngã xuống đất, hắn mưu đồ hơn nửa đời người, nhưng thua ở giờ khắc này, trong lòng hắn đáng thương người này, cả đời cũng không có một ngày đêm là an ổn, cả đời đều sống trong cừu hận của bản thân.
“Thỉnh Ngọc vương gia kế thừa đế vị! Chúng ta nguyện ý đi theo hoàng thượng!”
“Chúng ta nguyện ý đi theo hoàng thượng!”
Tân đế đăng cơ, hết thảy trở lại lần nữa, thiên hạ đại xá.
Cảnh Dương nhìn huyết nhân trên giường, nếu như không phải thanh âm quen thuộc kia, nàng cũng không dám tin hai mắt của mình, ngắn ngủi mấy ngày, người này lại bị tra tấn thành cái dạng này.
“Đừng khóc, ta - quay về - rồi -.” Sở Thương dùng khí lực lớn nhất của mình, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
==========================================
Note:
1. Đây là BHTT cổ đại, nữ phẫn nam trang. Ko phải hiện đại thụ thụ. Ko thích click back
2. Editor ko cảm thấy tính cách Sở Thương quá giống nam nhân là có gì không ổn. Sở Thương là Nữ. Đây là BH, đây ko phải Ngôn tình trá hinh. Không thích click back
3. Edit quá chậm do đó sẽ dễ quên nội dung truyện, vui lòng đọc lại từ đầu. Cảm ơn
#ngưngdèmpha, #ngưngkỳthị #respest