Công Chúa Yêu Phò Mã

Chương 12 :

Ngày đăng: 17:45 18/04/20


Quả thực đồ ăn ngon đến mức Nhạc Bình không thể phàn nàn gì. Phúc Trọng thật sự là đã hao tổn nhiều tâm tư, bọn người hầu nơm nớp lo sợ đứng trong phòng, theo trí nhớ của Nhạc Bình thì họ có phần khiếp đảm hơn nhiều so với trước đây.



Nàng không chút thắc mắc tại sao họ có thái độ này. Nhạc Bình biết người hầu của Uý Vân đều rất sợ hắn, cho rằng hắn là một người khó có thể thân cận được, sợ một khi không cẩn thận chọc tức hắn, hắn sẽ đem bọn họ chém đầu. Mà sự tức giận của Uý Vân càng tăng, bọn họ càng sợ hãi, bất kể hắn có thực hiện lời đe dọa của hắn hay không.



Nhạc Bình mỉm cười thú vị, nếu hắn thật sự làm như lời hắn nói, sợ rằng nàng đã chết mấy ngàn lần, biết hắn sẽ không giết nàng thật là chuyện tốt.



“Đang suy nghĩ gì?”



“Ack.... Sống thật tốt.” Nàng đáp.



Quên đi, hắn không nên hỏi chi tiết quá làm gì. “Ăn no rồi sao?”



Nhạc Bình gật đầu.



“Dọn đi.” Uý Vân vung tay lên, người hầu lập tức vội vã đem bữa tối còn thừa thu dọn sạch sẽ.



Hắn chờ bọn họ đóng cửa lại, nhìn Nhạc Bình bằng ánh mắt mê loạn, “Chúng ta giờ chỉ còn lại hai người.”



“Trong phòng chỉ còn lại hai người.” Nàng lẩm bẩm lặp lại lời của hắn.



Nàng thoạt nhìn rất giống một nàng công chúa xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh buông nhẹ trên vai, giống thác nước mềm mại nơi vòng eo, toàn thân phát ra khí chất ưu nhã, sang trọng, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn thấy kỳ quái, một tiểu hài tử được hắn nhặt từ ven đường lại có loại khí chất này.



“Chàng đang nhìn cái gì?” Nhạc Bình không yên mà hỏi hắn, Uý Vân nhất cử nhất động không bị ảnh hưởng, một cử động nhỏ cũng không thay đổi.



Hắn cười gợi cảm, “Lúc ở phương các chúng ta có giao ước, ta đang suy nghĩ xem có nên bắt đầu từ đêm nay không.”



Nàng cố gắng để không đỏ mặt, nhưng hiện tượng này hình như không thuộc tầm khống chế của nàng.



“Tùy chàng thôi.” Nàng nhún vai, tươi cười nhưng run rẩy.



Hắn lắc đầu, trên mặt có một tia nhìn hoài nghi.
Nàng bắt đầu cởi nút thắt. Hôm nay bà vú thay nàng chọn quần áo, có rất nhiều thứ phụ trang, nàng không thể cởi ra được. Trời mới biết mọi thứ sẽ bắt đầu như thế nào. Uý Vân cười, khàn khàn, nhanh nhẹn theo nàng ngồi lên giường, hiển nhiên rất tranh thủ thưởng thức nàng, “Ta sẽ giúp nàng làm nhanh hơn....” Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi nhíu mày, “Xem ra ta đã đúng khi khen ngợi bà vú rồi, trang phục rất đẹp.” Hắn tháo các nút thắt còn lại, mắt không lúc nào rời khỏi Nhạc Bình, cũng nhanh chóng cởi bỏ tất cả những thứ còn trên người nàng.



Nhạc Bình vội vã nhìn ra phía khác, nín thở nghĩ: Nếu mẫu hậu và ca ca biết....



Khi đó Uý Vân dù muốn hay không cũng phải kết hôn với nàng rồi, hơn nữa phải thay nàng nói chuyện. Có thể Vũ Dương tẩu tẩu cũng không chịu nổi, nhất định sẽ bị ca ca trách cứ.



Không! Nàng không cần Uý Vân bị ép lấy nàng, nàng muốn hắn lấy nàng vì hắn yêu nàng, huống chi.... Nàng nghi ngờ Uý Vân sẽ để cho kẻ nào bắt ép phải làm cái gì....



“Quay lại!” Hắn thô bạo nói.



Nàng sợ hãi quay lại nhìn hắn, trong mắt Uý Vân ánh lên nét giận dữ, “Ta sẽ giết chết kẻ nào dám động vào nàng.” Hắn đột ngột gầm lên. Tim Nhạc Bình đập nặng nề mà trong lòng lại vô cùng hài lòng, “Bây giờ nàng đang ở với ta, không được nghĩ đến bất cứ ai khác.”



“Không phải ta đang nghĩ đến người khác....” Tim nàng đập mãnh liệt đáp lại hắn.



“Nghĩ cái gì cũng không được....” Hắn kịch liệt hôn môi nàng, dịu dàng hôn lên thân thể nàng, Nhạc Bình cũng không thể nghĩ cái gì được nữa.



Nàng không nhịn được nắm lấy vai hắn, yêu thương ngọt ngào ôm lấy hắn. Nàng thật sự yêu hắn. Nhạc Bình cắn chặt môi dưới, không dám nói ra lòng nàng lúc này. Bây giờ là thời khắc rất quan trọng, nàng không thể thất bại như thế.



Nhạc Bình cảm nhận được hắn cứng ngắc ở bên trong nàng, và sau đó là một cảm giác đau đớn đến cùng cực.



“Làm sao có thể....” Mặt hắn bàng hoàng khiếp sợ mà vặn vẹo, hắn thay đổi tư thế để nhìn khuôn mặt Nhạc Bình.



Nàng nghĩ cách ôm lấy hắn, Uý Vân thở hắt ra vì kinh ngạc, Nhạc Bình trong lúc hỗn loạn cũng không tìm được cách hô hấp như bình thường, “Ta sẽ giải thích, chờ một chút, ta sẽ....”



“Chờ một chút?” Thanh âm của hắn không còn chút sức lực.



“Không phải bây giờ.” Nàng không thể để hắn ngừng lại.



Hắn cũng không có cách nào dừng lại nghe nàng giải thích, Uý Vân bị lạc trong sự mê thú, tâm trạng mơ hồ suy nghĩ: Chờ một chút, chờ một chút nữa hắn sẽ bắt nàng giải thích đám sương mù này, chờ một chút hắn sẽ giải quyết tất cả....