Công Chúa Yêu Phò Mã
Chương 27 :
Ngày đăng: 17:45 18/04/20
Nàng đẩy cửa đi vào, nếu có người khác ở đây, Nhạc Bình sẽ dễ dàng công kích Úy Vân hơn, hắn sẽ không thể trước mặt người khác mà làm những việc không nên.
Nhưng nàng như thế nào cũng không ngờ lại là tình huống này.
Nhạc Bình bị cảnh tượng trước mắt làm cho chôn chân tại chỗ, trong lòng Úy Vân đang ôm một nữ nhân, tựa như hắn đã tuyên bố, nữ nhân kia rất xinh đẹp, không cách nào ngăn được mị lực, ngồi trong lòng hắn, cướp đi vị trí của nàng.
“Không…” Nàng che miệng, đem toàn bộ sức lực chống lại cảm giác tan nát cõi lòng, “Nàng…. là ai?”
Úy Vân nhẹ nhàng ôm lấy người đàn bà kia, dùng sự dịu dàng chưa bao giờ dành cho nàng, Nhạc Bình cảm thấy lòng nàng đã chết rồi, chết trong sự hành hạ đến đau đớn.
Úy Vân đối mặt với nàng, không chút đổi sắc:
“Nàng là người đàn bà ta lựa chọn, ngươi không có chỗ nào sánh được với nàng.”
Nàng ta không thể để hắn đánh bại nàng, Nhạc Bình trấn định trừng mắt nhìn hắn:
“Chàng dùng hạ sách này trả thù bao lâu rồi? Từ khi nhận được thông tri ta sẽ quay lại là bắt đầu sao?” Nàng chỉ người đàn bà kia, “Chàng sao có thể vô tình lợi dụng nàng ấy như vậy?”
Úy Vân thanh âm không cao không thấp, “Tựa như ta lợi dụng ngươi, từ hôm nay trở đi, nàng chính là người đàn bà ta sủng ái nhất, cho đến khi ta chán ghét nàng cũng giống như ta đã chán ghét ngươi.”
Nàng nhịn đau thương run rẩy, mặc dù nàng vẫn thuyết phục mình không quan tâm đến lời hắn nói.
Đúng vậy, đây nhất định không phải lời nói thật tâm của Úy Vân, đây là hắn đang đóng kịch, Nhạc Bình buộc mình phải nhớ kỹ.
Bất quá, hắn đã thành công trong việc đả thương nàng, không phải sao? Úy Vân cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.
“Phúc Trọng?”
“Chính là người đã đến tìm ngươi!” Hắn không kiên nhẫn phất tay, “Cút mau! Không cần lưu ở đây.”
Người đàn bà há to mồm, người này gọi nàng về chẳng lẽ không có chút mục đích?
“Vương gia….”
“Cút!”
Nàng kinh sợ chạy thẳng ra khỏi cánh cửa Nhạc Bình không kịp đóng ngay sau tiếng “Cút”.
Hắn còn cần ả ở đây làm gì? Nhạc Bình đã đi.
Úy Vân thống khổ cười, thanh âm như khóc, hắn không cần người khác, chỉ cần Nhạc Bình, mà hắn đuổi Nhạc Bình đi, cảm giác đau đớn như đâm chính mình.
Hắn không muốn nghĩ đến khuôn mặt đau đớn của Nhạc Bình vào lúc này, Úy Vân chỉ có thể nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của Nhạc Bình sau khi rời khỏi hắn.
Nàng cần có cuộc sống hạnh phúc, mà để đạt được điều này, cho dù hắn bị ném vào hỏa ngục nơi địa ngục, hắn cũng chấp nhận.