Công Lược Nam Phụ

Chương 115 : Công lược ám vệ ngốc manh (ngoại truyện 01)

Ngày đăng: 14:26 30/04/20


Edit: Mia



Mà người đứng giữa trăm hoa kia, chính là Lãnh Vô!



Lăng Vu Đề nhếch môi cười, cười thật tươi, cô đột nhiên khóc lên, khóc đến nước mũi nước mắt đều chảy ra.



Lãnh Vô bị dọa tới rồi, hắn vội vàng đỡ bả vai Lăng Vu Đề, khẩn trương dò hỏi cô.



Lăng Vu Đề cũng không nói lời nào, chỉ là liên tiếp lắc đầu.



Sở dĩ khóc, là bởi vì trước nay cô không có nghĩ tới, khi Lãnh Vô thổ lộ tâm ý với cô, cô sẽ cảm động như thế!



Hoá ra, khi cô ở cùng Lãnh Vô, cũng sinh ra cảm tình với hắn sao?!



"Tiểu Vu, ngươi, ngươi có phải hay không không muốn gả cho ta? Không muốn vì ta sinh con đẻ cái? Không muốn, sống cùng ta cả đời sao?"



Lãnh Vô nhịn không được hỏi.



Lăng Vu Đề lại lắc đầu: "Không phải, ta, ta nguyện ý!"



Ngay sau đó, Lăng Vu Đề liền cảm ứng được điểm hảo cảm của Lãnh Vô đã 100 điểm.



Lăng Vu Đề giương mắt, nhìn Lãnh Vô nhếch môi cười.



Lãnh Vô cũng cười, hắn cười xán lạn, trong ánh mắt tựa hồ đều tỏa sáng.



Hắn giơ tay xoa mặt Lăng Vu Đề, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, động tác dịu dàng.



Mẫn phu nhân một bên thấy hai người không coi ai ra gì tú ân ái, mở miệng, muốn nói lại thôi.



Thật lâu sau, Mẫn phu nhân thở dài một hơi. Thôi thôi, chỉ cần nữ nhi thích thì tốt rồi!



Bà đứng lên, cũng không có quấy rầy Lăng Vu Đề và Lãnh Vô, được ma ma đỡ rời đi.




"Tỷ, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta đây liền đi, liền đi!"



Lăng Kỳ An đỏ hốc mắt, bộ dạng đáng thương.



Lãnh Hương Ý theo ở phía sau thấy vậy, che cái miệng nhỏ cười trộm.



Lăng Vu Đề giống như là có một đôi mắt sau lưng, cô cũng không quay đầu lại, nói với Lãnh Hương Ý: "Con cũng đừng vội cười cữu cữu, mới vừa rồi con dùng túi mực ném tiểu tử Đặng gia, đợi chút chúng ta chậm rãi tính chuyện này!"



Cô cũng là bội phục nữ nhi nhà mình, thế nhưng nhàm chán làm gì không làm lại làm túi chứa đầy mực nước, thật giống như bóng nước ở hiện đại.



Chỉ là nếu là nước còn được, ném lên người cũng không sao!



Nhưng Lãnh Hương Ý lại rất có tài, thế nhưng đổ mực nước vào! Làm các túi đủ mọi màu sắc ném lên tiểu tử Đặng gia lớn hơn nó ba tuổi kia.



Trong chốc lát, Đặng gia tiểu tử đã bị Lãnh Hương Ý ném thành con tắc kè!



"A ~ ông ngoại cứu mạng!" Lãnh Hương Ý kêu, một bên liền chạy tới thư phòng Lăng phụ cầu cứu.



Thấy vậy, Lăng Vu Đề có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cô sinh hai đứa, đại nhi tử năm nay chín tuổi, tiểu nữ nhi Lãnh Hương Ý, năm nay vừa mới sáu tuổi.



Khác với ca ca, Lãnh Hương Ý y như quỷ linh tinh, còn chuyên môn thích đùa dai, cũng không biết là giống ai!?.........



Thư phòng



Lãnh Vô ngồi ở đối diện Lăng phụ, năm tháng mài giũa hắn không còn ngây thơ nữa, mưa dầm thấm đất, trong ánh mắt hắn thường thường, sẽ hiện lên sự khôn khéo giống như Lăng phụ.



"Thác Bạt tộc nơi đó, Thác Bạt Thành đã thành công đoạt được tộc trưởng." Lãnh Vô nói.



Lăng phụ gật đầu: "Ừ, vất vả ngươi! Thác Bạt Thành đã từng giúp vi phụ không ít, hắn có yêu cầu, tự nhiên là phải đi giúp hắn."



Aya: Ba kêu đi ngủ, phải ra ngoài hiên, muỗi cắn này~~~