Công Lược Nam Phụ
Chương 179 : Công lược nam thần quốc dân (26)
Ngày đăng: 14:27 30/04/20
Edit: Aya Shinta
Nam MC ở một bên đưa microphone cho Lăng Vu Đề cùng Trình Cẩm Nhiên.
Trình Cẩm Nhiên nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề một chút, đưa mắt ra hiệu cho cô mở miệng trước.
"Chào mọi người, tôi là Lăng Vu Đề. Bên trong bộ phim, tôi thủ vai nữ chính An Thanh Thiển. Vì cởi bỏ biệt hiệu "Lăng cặn bã" cùng "Nữ phụ ác độc chuyên nghiệp" nên tôi đã rất cố gắng đó! Tới khi công chiếu vào ngày mai, xin mọi người hãy đỡ lấy cằm của các bạn lên trước nhé!"
Lăng Vu Đề thành công chọc cho mọi người phát cười.
Thực ra từ một tháng trước, báo chí cũng bắt đầu đưa tin.
Xem báo thì có thể nhận ra được rằng diễn xuất của Lăng Vu Đề vô cùng tốt!
Ngay cả thời điểm quay phim thì đạo diễn còn đặc biệt phát weibo nói rằng diễn xuất của Lăng Vu Đề làm cho người ta phải kinh cằm trật khớp.
"Chào mọi người, tôi là Trình Cẩm Nhiên, tôi thủ vai Hoàng Phủ Ngọc Hoa bên trong bộ phim."
Không như phần giới thiệu của Lăng Vu Đề, phần tự giới thiệu của Trình Cẩm Nhiên rất ngắn gọn, sau khi nói xong liền đưa microphone cho các diễn viên khác.
Buổi tuyên bố kéo dài được hai giờ rồi mới kết thúc, sau đó thì Trình Cẩm Nhiên cùng Lăng Vu Đề trở lại trong xe.
Xe không có lập tức rời đi, sau khi Trình Cẩm Nhiên nói với Lăng Vu Đề về nhà nghỉ sớm một chút thì anh liền xuống xe.
Lăng Vu Đề có chút mất mát cụp mắt xuống, một hồi lâu thì cô mới để chú Trần lái xe rời đi.
Xe chạy về hướng Lăng gia, cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Một năm qua, Lăng Vu Đề show ân ái ở trên weibo không ít, mỗi lần phát weibo đều sẽ có liên quan với Trình Cẩm Nhiên.
Vừa mới bắt đầu thì cũng sẽ có không ít người phun Lăng Vu Đề, nói cái gì mà show ân ái sẽ nhanh chết nhưng cô không để ý chút nào, ngày nào vẫn cứ show hết.
Một năm trước, Lăng Vu Đề đã từng cho rằng cô có thể thêm đầy độ hảo cảm của Trình Cẩm Nhiên nhanh chóng thôi.
Đáng tiếc chính là từ nửa năm trước, độ hảo cảm của Trình Cẩm Nhiên đối với cô cũng đã cao lên tới tám mươi điểm.
Lại thêm nửa năm, hiện tại độ hảo cảm của anh đối với cô vẫn là tám mươi điểm.
Một năm qua, Trình Cẩm Nhiên vẫn luôn duy trì khoảng cách với cô.
Hai người thoạt nhìn thì rất thân mật, thế nhưng ngoại trừ khi đóng phim cần phân cảnh hôn thì xưa nay Trình Cẩm Nhiên chưa từng hôn Lăng Vu Đề.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Trình Cẩm Nhiên vốn chỉ duy trì khoảng cách với cô.
Trong ký ức, tuy Trình Cẩm Nhiên không có chủ động thừa nhận tình cảm giữa hai người, nhưng cũng chưa từng phủ nhận, càng không có đề nghị chia tay với nguyên thân!
Cớ sao gần đây cô lại cảm thấy anh ta càng ngày càng xa cách mình, hóa ra đã có ý đồ này!
Lăng vu đề không hồi âm, cũng không gọi điện thoại cho Trình Cẩm Nhiên.
Cô trực tiếp tắt điện thoại rồi ném xuống đất, ngủ!
Ngày thứ hai, Lăng Vu Đề liền ngủ đến mười hai giờ trưa mới dậy.
Cô vui vẻ vươn người một cái, sau đó rời giường.
Bởi vì chuyện của công ty cùng hôn lễ, thế nên gần đây, Lăng Văn Hạ vô cùng bận rộn.
Một mình ăn cơm trưa xong thì Lăng Vu Đề liền rúc trên ghế sô pha trong phòng khách để xem tạp chí.
Sau một hồi lâu, cô mới khởi động điện thoại đã bị mình tắt nguồn.
Nhờ người giúp việc lên lầu lấy di động của cô xuống, vừa mở ra thì cô nhận được rất nhiều thông báo.
Đều nhắc nhở về cuộc gọi, cũng chính là những số điện thoại đã gọi cho cô khi cô tắt máy.
Nhiều nhất chính là Vân tỷ, một cuộc gọi từ Lăng Văn Dục, một cuộc từ Lăng Văn Hạ.
Kéo lấy kéo để, nhưng lại không có Trình Cẩm Nhiên.
Xem ra, tin nhắn vào tối ngày hôm qua của Trình Cẩm Nhiên không phải đùa giỡn đúng không nhỉ!?
Có điều, Lăng Vu Đề cũng không sốt sắng, lo lắng một chút nào cả.
Muốn chia tay đúng không?!
Được thôi!
Aya: Trung thu vui vẻ.
Hôm nay mình nghe ba mẹ kể chuyện. Ba mẹ nói rằng đến khi ba mẹ có những đứa trẻ của mình thì mới biết được vị bánh trung thu là như thế nào. Nghe thấy thế thì mình hơi chua xót. Thời tuổi thơ của ba mẹ phải sống trong làn mưa bom bão đạn, Trung thu thì cùng lắm có vài cái kẹo con cá một hào mười cái, bánh bột ngô... nhưng ba mẹ đã cố gắng làm lụng để tạo dựng cho những đứa con của mình một tuổi thơ thật êm ấm.
Câu yêu thương khó nói ra thành lời.
Ba mẹ, ngủ ngon.