Công Lược Nam Phụ
Chương 192 : Công lược gian thần Tả tướng (03)
Ngày đăng: 14:27 30/04/20
Cho nên tất cả, chờ cô tốt lên rồi nói sau đi --
Cứ như vậy, Lăng Vu Đề ở cái chỗ không biết là nơi nào, cũng không biết là do người nào thu lưu cô, hơn nữa cô còn được trị liệu, chiếu cố rất tốt.
Quả nhiên cô đoán không sai, bởi vì yết hầu bị nước sôi làm cô không thể nói chuyện, thì đầu lưỡi cũng chẳng nếm ra vị gì nữa.
Ngày nào cô cũng uống những thứ thuốc đó, ngửi thì biết là vô cùng đắng.
Chỉ là uống vào trong miệng, ngoại trừ cảm thấy ấm ấm thì chẳng nếm được chút hương vị nào khác cả.
Mất đi vị giác, đối với người tham ăn như Lăng Vu Đề thì thực sự không thể thừa nhận sự thật này!!
Bởi vì đôi mắt của cô, ngoại trừ khi đổi thuốc thì những lúc khác đều sẽ bị bao kín.
Giác quan duy nhất mà thân thể này có chính là xúc giác cùng thính giác.
Cô tính toán thời gian, chỉ chớp mắt, thế nhưng cô đã tới thế giới nhiệm vụ này nửa tháng!
Nửa tháng này, người vẫn luôn chiếu cố cô ngay từ đầu thì cũng chỉ có nữ tử kia.
Nữ tử kia nói, nàng ấy tên là Vũ Trúc, bởi vì hiểu chút y thuật cho nên chủ tử phái nàng tới để chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Lăng Vu Đề.
Vũ Trúc còn nói, ngày đầu tiên cô tới đây, đại phu trong phủ cũng đã xem qua thương thế của cô rồi.
Chỉ cần kiên trì đắp thuốc, uống thuốc thì sẽ không có ảnh hưởng đến tính mạng!
Đúng vậy, không có ảnh hưởng đến tính mạng mà thôi!
Lăng Vu Đề rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện, cô mới phát hiện rằng mình chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ, nếu không nghe cẩn thận thì căn bản không ai có thể nghe được cô đang nói cái gì.
Bởi vì giọng cô quá khó nghe nên Lăng Vu Đề đã có thói quen giữ yên lặng.
Vết thương trên mặt, cùng đôi mắt, rốt cuộc sau nửa tháng thì cũng có thể mở ra.
Vừa mới mở mắt, Lăng Vu Đề bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào nên cô lập tức nhắm tịt mắt lại.
Vũ Trúc vội vàng buông màn che xuống để chắn cho cô chút ít ánh sáng.
Lăng Vu Đề chậm rãi thích ứng với ánh sáng.
Vũ Trúc nói ra lời Hoa tiên sinh đã từng nói!
Bị rải thuốc?
Ngay khi cô mất đi ý thức, Lăng Mộ Lam đã cho người rải thứ gì đó ở trên mặt cô.
Thì ra là cái này!
Ngoại trừ trên mặt lưu lại sẹo, giọng nói cùng với vị giác cũng mất đi thì thân thể Lăng Vu Đề đã không còn gì đáng ngại.
Lăng Vu Đề dùng cơm trưa do Vũ Trúc đưa tới, xong rồi cô kéo Vũ Trúc nói chuyện.
Vũ Trúc biết cô không thể nói chuyện lớn tiếng, cho nên nàng liền ngồi xổm bên người cô, nghe cô nói chuyện.
"Vũ Trúc, chủ tử nhà ngươi đã cứu ta, ta như vậy, tuy rằng có chút dọa người, nhưng, nhưng cũng muốn gặp mặt cảm ơn hắn!"
"Chủ tử nói, mẫu thân của ngài đã từng có ân với ngài ấy, cô nương chỉ cần ở nơi này được. Chủ tử sẽ bảo đảm cho ngài một cuộc sống an nhàn tới già!"
Mẫu thân cô?!
Không nghĩ tới, người mẫu thân có xuất thân vũ cơ của cô, thế nhưng còn có người đến trả ơn?
Nghe thấy chủ tử trong miệng Vũ Trúc thì cô cũng biết, vị "chủ tử" kia, tuyệt đối không phải là người bình thường!
Thế nhưng, trong cốt truyện cùng trí nhớ, vì sao nguyên thân lại không có được "chủ tử" này cứu?
Chẳng lẽ, là bởi vì cô đến nên kéo dài thời gian tử vong của nguyên thân, cho nên vị "chủ tử" kia mới đến cứu cô?
Trên thực tế, xác thật có chuyện đó xảy ra, có người tới cứu nguyên thân.
Chỉ là nguyên thân mệnh đoản, không có chờ được người tới cứu nàng ấy thì đã đi đời nhà ma!
Vũ Trúc nói xong thì Lăng Vu Đề gật gật đầu, không có nói nữa.
Buổi tối, Lăng Vu Đề nằm ở trên giường, chuẩn bị liên hệ với Vị Diện Hiệp Hội.
Aya: Mình đang lo sốt vó cái bài thuyết trình đây. Cấp 3 thì lên mạng search vài cái là xong. Giờ thì... Suốt ngày lo mình có đạo văn hay không, viết hoài không xong...