Công Lược Nam Phụ

Chương 194 : Công lược gian thần Tả tướng (05)

Ngày đăng: 14:27 30/04/20


Edit: Mia



Thế rồi, Lăng Vu Đề đi theo Vũ Trúc ra khỏi cái sân mà cô đã ở nửa tháng qua.



Cô theo Vũ Trúc đi qua một cái cổng thì đến một cái hoa viên.Sau đó lại đi qua một cái cổng nữa, lúc này mới thấy một cái sân đề là "Thanh Cư".



Thanh Cư?!



Lăng Vu Đề đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn hai chữ kia.



Vì sao cô lại cảm thấy cái tên này hơi quen quen?



Cô đã gặp qua ở đâu sao?



Lăng Vu Đề còn chưa nhớ ra thì Vũ Trúc đi trước đã ngừng lại, quay lại hỏi cô: "Cô nương, mau đi thôi! Đừng để chủ tử chờ lâu!"



"A? À, được được!"



Lăng Vu Đề lắc lắc đầu, nói không chừng là cô nhớ nhầm! Thu lại tâm tư, Lăng Vu Đề bước vào "Thanh Cư".



Vừa vào bên trong thì cô đã nhìn thấy hàng trúc trong viện. Trừ con đường lót đá cuội rộng khoảng hai mét thì hai bên đường đi đều trồng đầy trúc.



Mấy cây trúc này cao khoảng chừng 4-5m, được chăm sóc rất tốt. Thoạt nhìn rất xinh đẹp!



Nhưng mà, nhiều trúc như vậy thì hẳn là nên gọi là "Trúc cư" hơn là "Thanh cư".



Lăng Vu Đề hơi rũ mắt, che giấu ý cười trong mắt mình. Lúc này cô đang mang khăn che mặt, có cười cũng không ai biết. Nhưng ý cười trong ánh mắt thì lại không giấu được.



Cô theo Vũ Trúc xuyên qua con đường toàn trúc, thì thấy một toà lâu hai tầng. Vũ Trúc đứng yên: "Chủ tử đang chờ người ở trên lầu hai, cô nương vào đi."



Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn thoáng qua thì thấy Vũ Trúc không có tính đi vào cùng mình, cô nuốt nuốt nước miếng, sau đó mới gật đầu: "Được."



Cô cất bước đi vào nhà, lầu một rất gọn gàng, ngoại trừ mấy bức tranh thủy mặc treo trên tường cùng một số vật trang trí bằng sứ thì cũng không có gì khác. Lăng Vu Đề liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái thang.




Thủ đoạn hắn cao minh đến nỗi khiến người ta biết rõ là hắn làm, nhưng không thể nào tìm ra nhược điểm của hắn.



Triều thân kiêng kị Đoạn Mộc Thanh Duyệt vì sợ hắn sẽ phóng mắt tới mình vào một ngày nào đó.



Nhưng may mắn là có tin đồn rằng Đoạn Mộc Thanh Duyệt không sống quá hai mươi lăm tuổi.



Hiện giờ Đoạn Mộc Thanh Duyệt đã hai mươi tuổi rồi. Còn có năm năm nữa thôi.



Bọn họ chỉ có thể an ủi bản thân rằng mình có mạng lớn hơn hắn một chút.



Trong cốt truyện thì Đoạn Mộc Thanh Duyệt chỉ sống đến 25 tuổi.



Chỉ là khi hắn sắp chết thì cũng đã biến Đại Diễn quốc thành một bãi nước đục!



Lại nói tiếp, Đoan Mộc Thanh Duyệt là nam phụ mà cũng không có tình cảm bao nhiêu với Lăng Mộ Lam cả.



Cô lại là một nữ tử bị hủy dung mạo thì công lược Đoan Mộc Thanh Duyệt lãnh tâm lãnh tình thế nào đây?!



"Khụ khụ......"



Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn Lăng Vu Đề, lại ngăn không được mà ho khan vài tiếng.



Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Lăng Vu Đề đi đến bếp lò bên cạnh rồi lấy một ấm nước đặt cạnh mép lò, sau đó rót một chén nước giúp Đoan Mộc Thanh Duyệt.



"Tả tướng, uống chén nước nhuận hầu đi."



Đoan Mộc Thanh Duyệt giương mắt nhìn cô nhưng không có đưa tay nhận lấy cái ly trong tay Lăng Vu Đề.



Hắn cúi đầu tiếp tục nhìn thẻ tre, mở miệng: "Nghe nói, ngươi muốn gặp ta?"



Lăng Vu Đề nhìn ly nước nóng trong tay chính mình.