Công Lược Nam Phụ
Chương 196 : Công lược gian thần Tả tướng (07)
Ngày đăng: 14:27 30/04/20
Edit: Aya Shinta
Vì muốn chiếm được Lăng Mộ Lam nên tân đế giao cho Hướng Dĩ Thần một nhiệm vụ đi biên quan tiêu diệt nghịch đảng.
Lăng Mộ Lam trọng sinh một đời, cứ việc nàng có đầu óc nhưng lại không có giá trị vũ lực!
Vì thế, nàng bị tân đế cường bạo.
Sau khi Hướng Dĩ Thần trở về thì Lăng Mộ Lam đã vào hậu cung của tân đế rồi.
Câu "trùng quan nổi giận vì hồng nhan" chính là để chỉ Hướng Dĩ Thần đi.
Từ đó về sau, Hướng Dĩ Thần bắt đầu mưu đồ bí mật tạo phản.
Có nữ chủ làm nội ứng, đương nhiên Hướng Dĩ Thần tiến hành còn tính là thuận lợi.
Chỉ là thường thường, sẽ gặp phải sự cản trở từ phía Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Phía trước đã nói rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt sắp chết, nhưng hắn vẫn biến Đại Diễn quốc thành một bãi nước đục.
Hắn không có mục đích nào khác, chỉ là muốn khiến hoàng thất Đại Diễn không được an bình thôi!
Nói tới đây, mọi người sẽ đoán được chắc rằng Đoan Mộc Thanh Duyệt có thâm cừu đại hận với hoàng thất Đại Diễn!
Đó là bởi vì......
"Ai nha --"
Vì Lăng Vu Đề mải suy nghĩ nên quơ chân không đứng vững, vấp phải một cái chân.
May mà cô không có té ngã, bởi vì chủ nhân của đôi chân kia ôm lấy cô.
"Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Lăng Vu Đề ngẩng đầu, một nam tử ăn mặc áo gấm màu trúc xanh, diện mạo thanh tú đang quan tâm nhìn cô.
Đôi mắt y rất thanh triệt, hiện tại trời còn rất sáng trong, cô có thể nhìn thấy dung nhan xấu xí lúc này của mình phản chiếu qua đôi mắt y!
Lăng Vu Đề đột nhiên cúi đầu, đẩy nam tử kia ra.
"Ta không có việc gì, cảm ơn công tử!"
"Cô nương không có việc gì thì tốt, tại hạ Hoa Giác, bái kiến cô nương!"
Tuy thời tiết hiện giờ đã dần ấm lên, ban ngày còn tạm. Nhưng vừa đến buổi tối, hắn vẫn lạnh đến thấu xương.
Mở to mắt, trong mắt hắn vẫn không có một tia cảm xúc nào, chỉ là sâu bên trong, lại là cuồng phong bão tố --
Ngày hôm sau, Lăng Vu Đề ngủ đến khi tự tỉnh lại, mới lười biếng bò dậy khỏi giường.
Trong khoảng thời gian này, thật ra cô sống rất thoải mái. Ăn ngon uống tốt.
Chính là, nhiệm vụ không có bất luận tiến triển gì......
Ngồi ở trước bàn trang điểm, cô nhìn thẳng vào bản thân mình trong gương.
Ánh mặt trời chiếu vào, vừa lúc chiếu đến trên gương mặt cô.
Qua những vết sẹo xấu xí này, mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ quan vốn tinh xảo.
Cô đưa tay sờ khóe miệng, nơi đó bị đao giày xéo đến mức thay hình đổi dạng.
Vừa mới bắt đầu thì cô còn không quen đôi chút, nhưng thật ra thì hiện tại đã không có gì rồi.
Nếu không sờ không xem mà nói, có lẽ cô sẽ quên mất những dấu vết trên mặt.
Mỗi ngày cô cũng sẽ soi gương vài lần, nhưng bởi vì quá xấu cho nên cô mới muốn xem nhiều, như vậy thì cô có thể quen với ngoại hình hiện tại của chính mình.
Kỳ thực thì sẹo trên mặt cô đã cải thiện rất nhiều, bởi vì cô là hệ thống.
Chỉ là thuốc do Lăng Mộ Lam hạ thật sự quá lợi hại, cho nên những vết sẹo trên mặt cô vẫn ghê người như cũ.
Chớp chớp mắt, Lăng Vu Đề đưa tay cầm lấy cái lược trên bàn trang điểm để chải đầu cho mình.
Cô vừa chải tóc, vừa phát ngốc.
Thực ra cô không quá nguyện ý đối nghịch với nữ chủ, rốt cuộc thì nữ chủ hận cô, cũng là vì trước khi nữ chủ trọng sinh thì nguyên thân đã làm rất nhiều việc ác độc.
Cho nên, gương mặt này liền tính là trả lại cho nữ chủ đi.
Thế, cô không muốn đối nghịch với nữ chủ mà thôi.
Chứ không có nghĩa là cô sợ nữ chủ đâu đấy!
Aya: Chào buổi sáng~