Công Lược Nam Phụ
Chương 225 : Công lược bạn trai cũ túm khốc (03)
Ngày đăng: 14:27 30/04/20
Edit: Aya Shinta
Chờ Lăng Vu Đề nằm trên giường, Trương Cầm Kính ở cạnh mới sùng bái nhìn Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu, em đúng là lợi hại! Chỉ bằng mấy câu nói đuổi được người đàn bà quá quắt kia rồi!"
Lăng Vu Đề hất hất cằm: "Tất nhiên, em phải bảo vệ chị cùng mẹ, đương nhiên không thể tùy ý để hay người bị người ta nhục nhã rồi!"
Nghe vậy, Lăng mẫu lại đỏ cả vành mắt: "Đều là mẹ vô dụng, mới biết..."
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, nếu như không có mẹ, con cùng chị còn không biết ở nơi nào nữa!"
Trương Cầm Kính gật đầu: "Đúng vậy mẹ à, mẹ đừng tự trách nữa!"
Lăng mẫu đưa tay gạt lệ, nhìn hai cô con gái hiểu chuyện như vậy, bà vui mừng cười cười.
----
"Tiểu Vu nhanh rời giường, hôm nay là ngày đầu tiên em đi học lại sau khi thương thế lành hẳn đấy, không thể tới trễ!"
Lăng Vu Đề nằm nhoài trên giường đơn đưa tay đưa chân ra, "ừ" một tiếng, sau đó không phản ứng nữa...
Trương Cầm Kính im một hồi, cô không nói gì mà chỉ lắc đầu một cái, sau đó đi tới bên giường trực tiếp kéo Lăng Vu Đề lên.
"Tiểu Vu ~~ "
"Được rồi được rồi, em dậy! Dậy mà!" Lăng Vu Đề vung vung tay tránh thoát Trương Cầm Kính, tự mình bò dậy.
Bởi vì còn phải đón xe buýt, nên Lăng Vu Đề nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi tùy tiện ăn bữa sáng, cùng Trương Cầm Kính rời khỏi cửa nhà.
Thời gian vừa đúng, khi đến trạm xe buýt, xe buýt của trường học cũng tới.
Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn phong cảnh đang lui dần ngoài cửa sổ mà ngẩn ra.
Đây là một đô thị loại hai vẫn tính phồn hoa, tuy ngày tháng một nhà ba người bọn họ khá khó khăn, nhưng tốt xấu còn có thể sinh hoạt.
Một cái chớp mắt, cô đã tới thế giới này nửa tháng, thương tích khi cô mới tới cũng khỏi hẳn.
Đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi, yêu sớm thì không được phép.
Nên hai người lặng lẽ bắt đầu một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, mà lại không thể cho ai biết.
Lúc chia tay là học kỳ đầu năm lớp mười một, hai người hẹn hò không tới một năm.
Chuyện nguyên thân yêu đương bị phát hiện, chủ nhiệm lớp tìm hai người nói chuyện. Hai người đều là học sinh mũi nhọn của trường nên chủ nhiệm lớp rất coi trọng.
Chủ nhiệm lớp là một cô giáo, bình thường rất ôn hòa. Cô nói chuyện với nguyên thân rất lâu, không có thông báo với phụ huynh.
Cuối cùng, lời chia tay là do nguyên thân nói ra. Tuy rằng vẫn yêu thích, nhưng cô cảm thấy chủ nhiệm lớp rất có đạo lý!
Nguyên thân thấy rằng gia cảnh cô ấy không tốt, nên phải học tập thật giỏi, nỗ lực thi đậu một trường đại học tốt, tìm được một công việc tốt.
Như vậy, mới có thể xứng đáng với sự khổ cực mà mẹ mình đã nếm trải biết bao năm qua!
Tuy rằng Nhan Tử Hành học giỏi, nhưng lại rất phản nghịch, cha mẹ anh quản giáo rất lỏng lẻo, hầu như không quản luôn. Bà nội rất văn minh, hoàn toàn không ngại anh có yêu sớm hay không.
Dưới cái nhìn của anh, coi như là bị phát hiện thì thế nào!? Dẫu sao, anh thích cô là được!
Sự liều lĩnh của Nhan Tử Hành cùng với lui bước của nguyện thân đã tạo nên ranh giới rõ ràng. Sau khi chia tay, nguyên thân càng nỗ lực học hành.
Nhan Tử Hành kiêu ngạo, tuy anh rất yêu thích nguyên thân. Nhưng anh không muốn ăn nói khép nép, níu kéo nguyên thân.
Lúc anh hoàn toàn quên nguyên thân, chính là vào lớp mười hai.
Trường học có một học sinh chuyển trường, tên là Mộng Tuyết.
Ngoại hình của Mộng Tuyết nhiều lắm cũng chỉ coi là thanh tú, ngũ quan cũng không xuất sắc. Học tập rất tốt, gia cảnh cũng khá được.
Bởi vì tính cách của cô ấy cũng tốt, vậy nên nguyên thân nhanh chóng trở thành bạn thân với Mộng Tuyết.
Sau đó bởi vì một cái "tai nạn", xe đạp của Nhan Tử Hành đụng phải xe đạp Mộng Tuyết.