Công Lược Nam Phụ
Chương 228 : Công lược bạn trai cũ túm khốc (06)
Ngày đăng: 14:28 30/04/20
Edit: Aya Shinta
Như vậy, mẹ con ba người có thể ở cùng một chỗ!
Vừa đến Kinh Thị, Lăng Vu Đề không có đi làm trước, mà đăng ký cho Lăng mẫu một lớp tin học trước, chủ yếu là học về máy tính, thao tác đánh chữ gì đó.
Cô muốn cho Lăng mẫu học được cách sử dụng máy tính rồi có thể mở một shop hàng online, mở shop lại không phải việc tốn sức, mỗi ngày chờ ở nhà, có thể kiếm lời bao nhiêu là bấy nhiêu.
Chủ yếu là cũng muốn cho Lăng mẫu có chuyện làm, có thể giết thời gian.
Lăng mẫu học tập, Trương Cầm Kính tiếp một bộ phim nên đến thành phố điện ảnh đóng phim. Lăng Vu Đề lại đi làm ở một quán cà phê.
Quán cà phê kia vốn không nhận nhân viên, nhưng thấy Lăng Vu Đề không chỉ có ngoại hình, thái độ phục vụ tốt, động tác còn nhanh nhẹn, lại biết pha chế rất nhiều loại cà phê.
Quán cà phê này định lương cho Lăng Vu Đề là 150 đồng một ngày, nếu như không thể làm toàn thời gian thì tính theo giờ, một giờ mười lăm đồng.
Đối với tiền lương của ông chủ, Lăng Vu Đề không có bất kỳ dị nghị gì. Đã tìm được công việc, Lăng Vu Đề vừa đi làm, vừa đợi ngày khai giảng ——
Khai giảng, Lăng Vu Đề tới trường học báo danh. Tất nhiên rất đúng dịp đụng phải Nhan Tử Hành cũng tới báo danh.
"Tại sao cô lại ở chỗ này?!" Nhan Tử Hành không nghĩ tới Lăng Vu Đề cũng tới Y đại, bởi vì anh căn bản không có để ý đến nguyện vọng của Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu: "Đương nhiên tôi đến báo danh, lẽ nào anh không đến báo danh à?"
Nhan Tử Hành nghẹn, trên gương mặt tuấn tú còn chưa rút đi sự ngây ngô thoáng đỏ, sau đó anh quay đầu không để ý tới Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề bĩu môi, cô còn không thèm để ý đến anh ta đâu!
Thật hy vọng có thể tự chọn đối tượng công lược, như vậy thì sẽ không uất ức thế này nữa!
Lăng Vu Đề học hệ Trung y, mà Nhan Tử Hành học Tây y nên hai người không học cùng nhau.
Lăng Vu Đề cũng không ngại, vốn là Nhan Tử Hành thấy cô ở y đại liền cho rằng cô vì anh mà đến, nếu như cô lại học Tây y, độ hảo cảm đã âm thì chắc sẽ rớt thêm mấy điểm nữa!
Mộng Tuyết ra nước ngoài học đại học, trước khi đi đã cùng Nhan Tử Hành định ra một cái ước hẹn bốn năm gì đấy.
Lăng Vu Đề biết rằng cái ước hẹn bốn năm này sẽ không giữ được!
Nhưng em, đã mất đi quyền lợi được rơi nước mắt vì anh rồi
...
...
Tiếng hát của cô rất êm tai, tựa như đang kể ra một đoạn hồi ức ngọt ngào mà cay đắng.
Tất cả mọi người đều bị tiếng ca của Lăng Vu Đề làm cho choáng váng, từng có một đoạn hồi ức làm cho mọi người đều không ngừng được mà đỏ cả vành mắt.
Nhan Tử Hành đang nhắn tin cho Mộng Tuyết nghe được tiếng ca quen thuộc nên cũng dừng lại, anh biết Lăng Vu Đề đến, chỉ là khi cô tiến vào phòng khách thì ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó liền dời tầm mắt đi.
Bài hát này gợi cho Nhan Tử Hành quá nhiều hồi ức, mà hồi ức ấy, dường như đã có chút mơ hồ.
Anh nhớ rằng, Lăng Vu Đề đã từng hát bài này cho anh nghe. Còn nói đây là bài hát duy nhất cô thích.
Lúc đó Lăng Vu Đề hát bài này vẻn vẹn chỉ là êm tai mà thôi, nhưng hiện tại, dường như cô dùng linh hồn để hát, bày tỏ sự chua xót.
Một ca khúc vẫn chưa có hát xong, Lăng Vu Đề liền cảm ứng được độ hảo cảm vốn từ số âm, tăng dần đến hai mươi điểm.
Ừ, không tồi không tồi!
Xem ra Nhan Tử Hành cũng không hoàn toàn là kẻ vô tình mà!
Hát xong một ca khúc, Lăng Vu Đề nói tiếng cảm ơn rồi ngồi lên ghế sô pha.
Cô cố ý cách Nhan Tử Hành gần một chút, nhưng vẫn sẽ giữ khoảng cách, để Nhan Tử Hành nhận ra được sự tồn tại của cô, cũng sẽ không hoài nghi rằng cô có ý định muốn muốn tới gần anh.
Bởi vì tiếng hát của Lăng Vu Đề quá êm tai, có người tới mời cô hát thêm mấy bài nhưng cô lại từ chối. Cuối cùng chỉ cùng Lang văn phong hợp xướng một bài tình ca.
Một đám người trẻ tuổi mười chín hai mươi tuổi tụ tập cùng một chỗ, uống rượu chắc chắn không miễn được rồi.
Trong ký ức, tửu lượng của nguyên thân không tốt, Lăng Vu Đề lo lắng rằng cô cũng uống không được nên vẫn từ chối uống rượu.
Cuối cùng thực sự là không có cách nào, liền uống hai ly bia.