Công Lược Nam Phụ
Chương 231 : Công lược bạn trai cũ túm khốc (09)
Ngày đăng: 14:28 30/04/20
Edit: Aya Shinta
"Nếu như không phải là Mộng Tuyết gọi điện thoại cho anh và tôi nghe thấy tiếng chuông, tôi còn không biết là anh đã bỏ quên điện thoại di động ở nhà tôi đấy."
Nghe thấy Mộng Tuyết gọi điện thoại cho anh, Nhan Tử Hành vội vã lấy di động qua, nhẫn nút mở màn hình nhưng vẫn đen xì như cũ: "Làm sao tắt máy rồi?"
Lăng Vu Đề nhún nhún vai: "Đương nhiên là lo rằng Mộng Tuyết gọi điện thoại không ngừng thôi! Yên tâm, vì không đưa dẫn đến phiền phức không tất yếu với cả hiểu lầm, tôi không có nhận điện thoại của Mộng Tuyết. Được rồi, tôi đi làm đây, anh chậm rãi dùng!"
Nói xong, Lăng Vu Đề liền cầm khay đi ra.
Nhan Tử Hành cúi đầu nhìn ly cà phê truớc mặt anh một chút, mặt trên dùng sữa bò vẽ một khuôn mặt tươi cười.
Nhìn điện thoại đang khởi động, sau đó anh nghiêng nhìn Lăng Vu Đề đang cầm sổ ghi chú phục vụ khách.
Lăng Vu Đề đang cúi đầu viết order đột nhiên dừng một chút, sau đó cong khóe môi, mỉm cười càng thêm xán lạn.
Ba mươi điểm hảo cảm, tuy vẫn chưa cao, thế nhưng cuối cùng cũng coi như không có khiến Nhan Tử Hành căm ghét mình, như vậy rất tốt!
Nhan Tử Hành bưng cà phê lên uống một hớp, bình thường anh không thích uống cà phê lắm, thế nhưng ly cà phê Lăng Vu Đề pha làm anh cảm thấy mùi vị này rất ngon!
Vốn là Nhan Tử Hành muốn về điện thoại cho Mộng Tuyết, nhưng bên Mộng Tuyết thì lúc này là rạng sáng, anh lo sẽ quấy nhiễu đến Mộng Tuyết nghỉ ngơi, nên anh không có trả lời điện thoại cho Mộng Tuyết.
Mà bên kia biển cả, khi mới bắt đầu thì Mộng Tuyết lo lắng, cho đến hoài nghi...
Hoài nghi Nhan Tử Hành, có phải đang ở bên một cô gái khác...
Yêu xa, quan trọng nhất chính là tin tưởng, Nhan Tử Hành dành cho Mộng Tuyết sự tín nhiệm đến trăm phần trăm.
Thế nhưng Mộng Tuyết là một cô gái thích suy nghĩ lung tung, chỉ cần Nhan Tử Hành không có nhận điện thoại của cô, không có trả lời tin nhắn của cô ngay, cô lập tức bắt đầu sinh ra cảm giác bất an, rồi đến hoài nghi, sau đó bắt đầu suy nghĩ lung tung...
Trương Cầm Kính cũng gật gù: "Đúng vậy, thế sự vô thường, vậy cho nên! Phải quý trọng mỗi một ngày mình còn sống, bởi vì chúng ta không biết lúc nào sẽ rời khỏi thế giới này..."
"Phi phi phi ~ mau ăn của chị đi! Nếu như bị mẹ nghe được câu nói của chị á, chắc ăn là khỏi cần bàn nữa!"
Lăng Vu Đề cắt ngang lời Trương Cầm Kính, sau đó đứng dậy từ trên ghế: "Ăn xong nhớ rửa chén, em đi tắm trước."
"Ồ ~~ "
Bởi vì thuê nhà hai phòng, cho nên khi Trương Cầm Kính ở nhà thì cùng với Lăng Vu Đề chung một phòng.
Lúc ngủ, hai chị em nằm ở trên giường, đánh trống lảng hàn huyên một lúc, sau đó liền ngủ ——
Sáng sớm ngày kế tiếp, Lăng Vu Đề bị điện thoại của Trương Cầm Kính đánh thức. Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy Trương Cầm Kính nghe điện thoại.
Sau đó cô lập tức bị Trương Cầm Kính lay thật mạnh: "Tiểu Vu, Tiểu Vu mau tỉnh lại ~ "
"A ~ nha ~ mệt quá, em tỉnh rồi!" Lăng Vu Đề mặt mày đưa đám, mở mắt ra nhìn Trương Cầm Kính: "Chuyện gì thế?"
Đôi mắt Trương Cầm Kính sáng lấp lánh: "Lần này không phải là bởi vì chị được đạo diễn vừa ý, nên diễn vai bạn thân của nữ chính hay sao ~ rạng sáng hôm qua thì nữ chính bị truyên cáo đã chết não, nên đạo diễn để chị thế vai nữ chính..."
Còn chưa nói hết, chút hưng phấn trong ánh mắt Trương Cầm Kính lập tức tắt ngúm, cô chần chờ nói rằng: "... Sao chị cảm thấy không thích hợp cho lắm. Nếu không, chị nói với đạo diễn, chị vẫn diễn nhân vật kia, tặng vai nữ chính cho người khác được không?"
Lăng Vu Đề cũng gật đầu tán thành, tuy phân cảnh của vai nữ chính rất nhiều, thế nhưng diễn viên đóng vai nữ chính bị chết não.
Vào lúc này, bất kể là ai diễn nữ chính, dẫu mà diễn có tốt đi chăng nữa, đều không tránh được việc sẽ bị fans trung thành của nữ diễn viên kia mắng.
Vậy cho nên vai nữ chính đó, không có cũng được.