Công Lược Nam Phụ

Chương 315 : Công lược thiên sư bắt quỷ (03)

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Phụt ——



Lăng Vu Đề vui mừng là mình không có uống nước, bằng không còn có thể phun một miệng nước ra ngoài.



Nữ chủ này... sao dễ thương quá thể thế?!



Mạnh Hân Đồng: "Mà tỷ là thần tiên gì? Cai quản cái gì?"



Lăng Vu Đề: Nữ chủ, cô còn hăng hái quá nữa nhỉ?!



Mạnh Hân Đồng: "Tỷ đến thế gian bao lâu rồi? Tới làm chi?"



Lăng Vu Đề: Tui...



Mạnh Hân Đồng: "Bolo bala —— "



Lăng Vu Đề:...



Tua tới nửa giờ sau...



"Tại sao tỷ không nói gì? Không thích nói chuyện khi đang ăn cơm à?"



Lăng Vu Đề thực sự không nhịn được mà nhổ một câu: "Cô thật sự rất phù hợp!" Rất phù hợp với giới thiệu theo như nội dung vở kịch! Tuy thỉnh thoảng cô cũng là rất ồn ào, thế nhưng Lăng Vu Đề tuyệt đối sẽ không tin rằng lúc mình ồn ào cũng đáng ghét như thế!



Xem ra, sau này cô phải cố gắng khắc chế một chút mới được, không thể như nữ chủ!



"Hả? Phù hợp cái gì?" Mạnh Hân Đồng bị Lăng Vu Đề đột nhiên mở miệng phán một câu làm cho bối rối một lúc, nghe không hiểu.



"Không có gì." Lăng Vu Đề để đũa xuống, sau đó đứng lên: "Cảm ơn cô đã mời khách, ta đi trước."




Nam tử rất cao, tuyệt đối cao trên một mét chín, vóc người rất tốt. Còn tướng mạo thì mặt mũi rất cương nghị, khí chất vừa nhìn thì đã thấy quang minh chính đại!



Tóc hắn buộc cao, dùng một cây trâm đào không có bất kỳ hoa văn trang trí để cố định. Khắp toàn thân, ngoại trừ một miếng ngọc bội hình bát quái bên hông thì không còn trang sức nào khác.



Hắn đi tay không, cũng không có cầm bao quần áo gì đấy. Bước đi không nhanh không chậm, trong chốc lát đã rút ngắn khoảng cách giữa Lăng Vu Đề với hắn.



Lăng Vu Đề đứng ở đó nhìn hắn, nhìn hắn chằm chằm.



Khi nam tử đi tới bên người Lăng Vu Đề, hắn cũng không có dừng lại mà là đi thẳng, sượt qua cô.



"Này, huynh đứng lại!" Lăng Vu Đề xoay người, giương giọng gọi.



Vừa rồi rõ ràng cô nhìn thấy ánh mắt của nam tử kia rơi trên người cô hai giây, cho nên cô vô cùng khẳng định rằng nam tử này có thể nhìn thấy cô!



Mặc áo trắng, cao trên một mét chín, bên hông còn đeo một ngọc bội bát quái, không phải vô cùng phù hợp với hình tượng nam phụ hay sao!



Rõ ràng là nam tử nghe thấy tiếng Lăng Vu Đề gọi nhưng vẫn không ngừng bước. Lăng Vu Đề cắn răng, trực tiếp tăng tốc nhẹ nhàng bay qua ——



"Không cho phép đi!" Lăng Vu Đề đứng trước mặt nam tử, vì cô bay nên có khoảng cách nhất định với mặt đất, có thể nhìn thẳng mặt nam tử kia.



Cúi đầu liếc nhìn cánh tay nửa trong suốt đang chặn ngực mình, nam tử hơi nhíu mày lại, sau một khắc, một lá bùa màu vàng bay thẳng lên mặt Lăng Vu Đề.



Tuy cô bất mãn gỡ bùa ra nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.



Có thể nhìn thấy cô, còn có thể dùng bùa, không phải đối tượng cô cần công lược thì còn có thể là ai đây!



"Này, những thứ này không có tác dụng với ta!" Cô buông cánh tay đang chặn trước người của nam tử ra, sau đó bay xa ra chút, hai tay vòng ngực, giương cằm tự tin.



"Cô là cái gì?" Nam tử mở miệng hỏi, giọng nói của hắn rất có từ tính, hay cực kỳ!