Công Lược Nam Phụ

Chương 335 : Công lược thiên sư bắt quỷ (23)

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Edit: Aya Shinta



"Ta hơi sợ, thế nhưng còn lâu ta mới đi! Sao huynh cứ động một chút là bắt ta đi thế?! Biết con người ta thích làm việc gì nhất không?"



Lăng Vu Đề ngồi đối diện Mạnh Phất Sinh, vỗ một phát lên lá bùa mà hắn đã hong khô.



"Làm gì?" Mạnh Phất Sinh hỏi.



"Thích nhất là làm trái lại! Cho nên huynh càng muốn ta đi, ta lại càng không đi! Hừ —— "



Mạnh Phất Sinh:...



————



Chờ đến buổi tối cũng không tốn nhiều thời gian, Lăng Vu Đề nằm vạ trên giường Mạnh Phất Sinh ngủ một giấc rồi tỉnh lại thì trời cũng bắt đầu sập tối.



Không biết có phải là bởi vì trên vương phủ có oán khí hay không mà trong vương phủ nhanh tối hơn bên ngoài nhiều.



Sau khi bị Mạnh Phất Sinh đánh thức, họ và Kỳ Tuấn cùng tới tiền thính dùng bữa tối.



"Những thứ Mạnh thiên sư cần đã được chuẩn bị, ngài xem, lúc nào thu rồi con ác quỷ kia?" Cơm còn chưa ăn xong, Vinh vương gia đã thiếu nhẫn nại mở miệng hỏi chuyện.



Lăng Vu Đề liếc Vinh vương gia một cái: "Con ác quỷ thường đi ra vào lúc nào?"



Vinh vương gia suy nghĩ một chút, trả lời rằng: "Giờ Tý." Y cũng không phải kẻ ngu ngốc, tốt xấu gì cũng là hoàng tử, không có nhan sắc thì thôi, đầu óc còn không dùng được sao?



Cho nên sau khi trả lời Lăng Vu Đề là ác quỷ tiểu Phong thường ra ngoài vào giờ nào, y bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ ~~ ta biết rồi! Ta biết rồi! Giờ Tý mới bắt nó đúng hay không?!"



Lăng Vu Đề ném cho y cái ánh mắt "Coi như đầu óc vẫn còn dùng được" rồi tiếp tục dùng bữa.



Thực ra nếu không phải là buổi chiều Lăng Vu Đề hiếu kỳ hỏi Mạnh Phất Sinh thì cô cũng không biết tối nay nên thu phục ác quỷ tiểu Phong vào thời gian nào.




Không biết Mạnh Phất Sinh chạm sai dây nào, cô ác miệng nói muốn nhặt xác cho hắn mà lại thêm năm điểm hảo cảm.



Cô lườm Mạnh Phất Sinh một cái, sau đó ngồi xuống cạnh hắn.



Lăng Vu Đề tựa đầu lên vai Mạnh Phất Sinh gật gù, đột nhiên cảm thấy bả vài mình đang tựa vào cứng còng trong nháy mắt, không khí chung quanh cũng bắt đầu khác lạ.



Lăng Vu Đề lập tức mở mắt ra: "Có phải đến rồi hay không?"



Mạnh Phất Sinh ừ một tiếng đứng dậy, nhanh chóng đi ra phía ngoài: "Đuổi theo!"



"Ừ!" Lăng Vu Đề vội vã đứng lên, bay theo sau lưng Mạnh Phất Sinh.



Phương hướng họ chạy tới là nơi tiểu Phong từng sống, cũng chính là nơi y tự sát cùng với giết chết mấy nữ nhân hậu viện - Loan viện.



Gió bên ngoài càng dữ dội hơn, những lá bùa dán ở cửa cổ cùng trên tường bị gió thổi phần phật giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, thế nhưng chúng lại dính chắc ở một góc.



Đến cửa Loan viện, Lăng Vu Đề không nhịn được mà đưa tay lôi lấy cánh tay Mạnh Phất Sinh. Mạnh Phất Sinh quay đầu nhìn cô một cái, Lăng Vu Đề méo miệng, hơi bất đắc dĩ nói: "Ta sắp bị âm phong thổi bay rồi..."



Nếu không phải bay không được vững thì cô cũng không đến nỗi phải lôi Mạnh Phất Sinh.



Mấy chỗ khá còn đỡ, gió ở Loan viện này mạnh vô cùng! Hơn nữa thổi vào khiến người ta vừa lạnh vừa đau! Còn kinh khủng hơn cả gió buốt mùa đông!



Mạnh Phất Sinh lấy một lá bùa không biết là loại bùa chú gì từ trong túi càn khôn ra, đưa cho cô: "Cầm."



Nhận lấy lá bùa cầm ở trong tay thì trong nháy mắt, chung quanh giống như hình thành một lớp lá chắn, chặn lại toàn bộ âm phong ở bên ngoài.



"Quào ~ thật thần kỳ!"



Mạnh Phất Sinh không có nhìn cô, chỉ nói một câu.