Công Lược Nam Phụ
Chương 404 : Công lược đại thần nóng tính (22)
Ngày đăng: 14:30 30/04/20
Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Sau khi Lăng Vu Đề mặc đồ xong, cô đứng ở trước gương trong cửa tủ để soi gương, cô gái ở trong gương thật xinh đẹp!
Chiều cao của nguyên thân cũng không thấp, khi mang giày đế thấp ít nhất cũng một mét sáu tám. Có thể là vì trước năm mười hai tuổi có học khiêu vũ và taekwondo mấy năm, cho nên xương của cô rất mềm dẻo, khung xương rất thẳng.
Nhìn vào gương nhoẻn miệng cười, nguyên thân thực sự có hai lúm đồng tiền, rất nhỏ!
"Tiểu Vu, đã xong chưa? Chúng ta phải đi thôi!"
Ngoài cửa có tiếng gọi của mẹ Lăng, Lăng Vu Đề ngưng lại một chút, cầm túi xách màu trắng rồi nhấc chân đi ra ngoài cửa phòng.
Lúc Lăng Vu Đề mở cửa phòng, cha mẹ Lăng ngạc nhiên đến nỗi nói không nên lời, làm trong lòng Lăng Vu Đề có hơi chua xót.
Người làm cha mẹ luôn luôn yêu thương con cái của mình.
Mười hai tuổi nguyên thân bị tai nạn, lúc đó cha mẹ Lăng còn trẻ như vậy, chính sách của đất nước này là một gia đình có thể sinh hai con.
Nhưng mà cha mẹ Lăng lại vì nguyên thân mà trước sau chỉ có một đứa con gái!
Người lớn ở trong Lăng gia đều yêu thương tha thiết nguyên thân, nhưng nguyên thân lại vì sự tự ti mà khép mình tự bế, không đón nhận tấm lòng của bất kì ai.
Điều này chắc chắn cùng lúc tổn thương chính mình, và tổn thương cả người yêu thương mình!
Giống như... Tạ Ức Chi!
"Tiểu... tiểu Vu..." Rất lâu sau, cha mẹ Lăng mới như là tìm về được âm thanh của mình vậy.
Sau khi chỉ gọi con gái mình được một tiếng, hốc mắt của cha mẹ Lăng đều ửng đỏ.
Bọn họ không ngờ được... Không ngờ được những năm còn lại của mình vẫn còn có thể nhìn thấy con gái duyên dáng yêu kiều đứng ngay trước mắt mình!
Cha Lăng vẫn còn ổn, hốc mắt chỉ là đỏ ửng, có chút nghẹn ngào...
Mẹ Lăng lại không nhịn được, bắt đầu rơi nước mắt.
Đương nhiên, lúc họ nhìn thấy Lăng Vu Đề đứng, họ cũng hiện lên nét ngạc nhiên.
Lăng Vu Đề dừng một chút, nhấc chân đi về phía ông nội Lăng...
Cụ ông lớn tuổi vì xương cốt đã hơi co rút, người ông đã từng là một người khổng lồ trong mắt Lăng Vu Đề giờ đây chỉ cao hơn cô một chút.
Dang tay ôm ông nội Lăng một cái, nhẹ giọng nói: "Ông, con về rồi."
Ông nội Lăng ôm lấy Lăng Vu Đề vỗ về cô, ông gật đầu, dùng giọng nói uy nghiêm xen lẫn tang thương nói rằng: "Về là tốt! Về là tốt rồi..."
- -
Vì Lăng Vu Đề trở về cho nên nhà tổ Lăng gia càng thêm náo nhiệt.
Tất nhiên, người cười đùa nói chuyện không phải là Lăng Vu Đề, mà là mọi người trong Lăng gia đang muốn làm cho Lăng Vu Đề vui vẻ cởi mở hơn!
Lúc trước đã nói rằng đời ông nội Lăng có hai anh em, cho nên chú họ không phải là con của ông nội Lăng mà là con của anh ông nội Lăng.
Mấy năm trước ông cụ và vợ đã mất rồi, nhưng mà nhà tổ vẫn còn ông nội Lăng, nên mỗi cuối tuần, chú họ và cha mẹ Lăng đều dẫn theo con cái về nhà tổ thăm ông nội Lăng một ngày.
Mấy năm nay, người vắng mặt chỉ có mình Lăng Vu Đề mà thôi.
Sau khi cả nhà cùng ăn cơm trưa, Lăng Vu Đề và ông nội Lăng chơi cờ ở trong phòng khách.
Trước năm mười tuổi, Lăng Vu Đề vẫn ở nhà tổ.
Lúc đó, việc ông nội Lăng thích làm nhất chính là dạy Lăng Vu Đề chơi cờ.
Hai ông cháu ngồi đối diện nhau, ông nội Lăng cười hiền từ: "Đã lâu không có đánh cờ, tiểu Vu vẫn còn nhớ chơi thế nào không?"
Lăng Vu Đề gật đầu, nở nụ cười nhẹ: "Nhớ ạ."
Hai ông cháu cực kì ăn ý, một người lấy cờ trắng, một người lấy cờ đen.
Chậm rãi chơi cờ, vừa đánh cờ vừa trò chuyện.