Công Lược Nam Phụ

Chương 407 : Công lược đại thần nóng tính (25)

Ngày đăng: 14:30 30/04/20


Edit: Nhật



Beta: Aya Shinta



Mà Lăng Vu Đề cũng cúi đầu rũ mắt. Hai người đứng ở bên đường, giống như đang ôm nhau...



Chừng mười phút trôi qua, trời lại đổ tuyết.



Gió lạnh lùa vào cổ Lăng Vu Đề, cô rụt cổ vào.



Thở ra một hơi dài, mang theo màn sương màu trắng.



Thế mà Thẩm Thanh Ngọc cứ im lặng như vậy, làm Lăng Vu Đề có chút không quen.



Cô giương mắt nhìn anh, trên mặt Thẩm Thanh Ngọc không có biểu hiện gì, chỉ nhìn chằm chằm cô: "Anh sao thế?"



Thẩm Thanh Ngọc không nói gì, ôm lấy cô.



Lăng Vu Đề bị anh ôm vào lòng, ngơ ngác lên tiếng: "Thanh Ngọc?"



"Tiểu Vu~ không sao hết! Tất cả đã qua rồi!" Có lẽ Thẩm Thanh Ngọc đã dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói câu này!



Trong lòng xẹt qua dòng nước ấm áp, Lăng Vu Đề không biết đây là cảm giác của cô hay là bị ảnh hưởng từ nguyên thân.



Dù sao lúc này, cô rất cảm động.



Khóe miệng không kìm chế được mà giương cao: "Ừm, tôi biết rồi!" Tất cả đã trở thành quá khứ!



Làm người, không cần phải sống mãi trong quá khứ!



Đường đã đi qua trong cuộc đời thì không thể quay trở lại!



Cho nên chúng ta cần phải học cách sống cho bây giờ, dũng cảm đi thẳng đến tương lai ở phía trước.



- -



Thẩm Thanh Ngọc tự mình tiễn Lăng Vu Đề về đến tận cửa, vì tránh phát sinh tình huống giống bà nội Thẩm nên Thẩm Thanh Ngọc không có đi vào chào hỏi.



Lăng Vu Đề không miễn cưỡng anh, dù sao hôm nay có thể cộng thêm năm điểm hảo cảm đã coi như là chuyện vui bất ngờ.
Đã gần kề trên giới hạn thích rồi, nhưng độ hảo cảm đó đã một tháng chưa có tăng thêm --



"Này, tiểu Vu, hai ngày nữa là sinh nhật Phỉ Phỉ, chiều mai cô với tôi đi chọn quà cho Phỉ Phỉ ha?" Lúc nhận điện thoại của Thẩm Thanh Ngọc, Lăng Vu Đề đang tản bộ ở khu dân cư với cha mẹ Lăng.



Có lúc Lăng Vu Đề phải cạn lời với Thẩm Thanh Ngọc.



Theo lí mà nói, ai cũng biết Lăng Vu Đề là thích Thẩm Thanh Ngọc.



Thẩm Thanh Ngọc không phải là đồ ngốc đấy chứ? Sao mà anh lại không thể cảm giác rằng cô thích anh chứ?



Ngoại trừ Lăng Vu Đề không có nói với anh cái kiểu giống như "Em yêu anh" "Em thích anh", nhưng cô cũng biểu hiện rất rõ mà!



Cuối cùng Lăng Vu Đề đưa ra một kết luận, vì Thẩm Thanh Ngọc thật sự muốn làm bạn tốt với cô cho nên mới giả vờ không biết Lăng Vu Đề thích anh, hoặc là coi cái thích của Lăng Vu Đề đối với anh trở thành sự yêu mến đối với bạn tốt.



Cũng may Lăng Vu Đề chỉ thích Thẩm Thanh Ngọc mà thôi, chứ không có yêu.



Nếu là yêu, vậy không phải là đau khổ đến chết sao!



"Được, chiều mai mấy giờ?" Giọng điệu của Lăng Vu Đề không có chút khác lạ, giống như đang thật sự cùng bạn tốt đi chọn quà mà thôi.



"Ba giờ đi, một giờ rưỡi tôi có cuộc họp đến hai giờ rưỡi. Đến giờ tôi tới nhà đón cô."



"Được."



Sau khi tạm biệt nhau, Lăng Vu Đề cúp điện thoại.



Điện thoại vừa cúp, mẹ Lăng ngồi bên cạnh hỏi: "Ngày mai Thanh Ngọc hẹn con ra ngoài hả?"



"Vâng, anh ấy nói mấy ngày nữa là sinh nhật một người bạn, nhờ con chọn quà giúp." Lăng Vu Đề cười nhẹ nói, nhưng mẹ Lăng nghe vậy lại có chút không vui!



Con gái nhà mình thích Thẩm Thanh Ngọc một năm rồi đó!



Sao mà Thẩm Thanh Ngọc không từ chối con gái, cũng không chấp nhận!



Dù cho bản thân rất hài lòng về thằng nhóc Thẩm Thanh Ngọc đó, nhưng bà càng đau lòng cho con gái của mình hơn!



"Tiểu Vu! Con coi... Con năm nay cũng hai mươi hai rồi. Nếu như Thẩm Thanh Ngọc không phù hợp, chắc chắn vẫn còn người hợp với con hơn!" Cha Lăng ở bên cạnh nói những lời mẹ Lăng muốn nói ra hết, mẹ Lăng ở bên cạnh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.