Công Lược Nam Phụ

Chương 42 : Công lược hoạ sĩ tàn tật (14)

Ngày đăng: 14:25 30/04/20


Edit: Aya Shinta



Vốn dĩ Tạ Ức Chi muốn tức giận bởi vì Lăng Vu Đề nói anh không dám đối mặt với tình trạng hiện tại của anh, sợ người khác nhìn được bộ dạng chật vật thì lại vì câu phía sau của Lăng Vu Đề, đột nhiên hoá thành hư không.



Vương tử truyện cổ tích sao?



Cái nha đầu ở nông thôn này, thế nhưng còn biết truyện cổ tích!?



Chẳng lẽ ở nông thôn không phải như anh cho rằng, nghèo đến điện cũng không có sao?



Khóe môi tựa hồ muốn cong lên trên, bị Tạ Ức Chi khắc chế.



"Thiếu gia, anh hẳn nên đi ra ngoài trông thấy thế giới đã lâu không thấy!"



Tuy rằng không nắm chắc có thể thuyết phục Tạ Ức Chi, nhưng nếu Tạ Ức Chi có thể bị cô thuyết phục mà nói, vậy chưa chắc không phải một chuyện tốt.



Anh ta ở trong phòng đến chín năm, nên đi ra ngoài!



Trong tiểu thuyết, cuối cùng cũng không cho Tạ Ức Chi một cái công đạo. Tới kết cục, anh ở trong phòng như cũ, chưa từng bước ra cửa phòng một bước...



Tạ Ức Chi nghiêng đầu, cửa sổ đối diện mình.



Bức màn trong phòng, anh rất ít khi kéo nó ra. Liền tính kéo, cũng chỉ là kéo ra một cái khe hở.



Đi ra ngoài để thấy, thế giới, mà anh đã lâu không gặp sao?



Trong lòng có cái gì đang nẩy mầm, đối với thế giới bên ngoài, nguyên lai cũng có tưởng niệm sao?



Chính là, chân anh.....



Nói trắng ra là, Tạ Ức Chi đã từng có bao nhiêu kiêu ngạo tự tin, Tạ Ức Chi hiện tại liền có bao nhiêu tự ti khiếp đảm.



Cho nên, muốn thuyết phục anh, đúng là không dễ!



Cho nên công tác thuyết phục của Lăng Vu Đề lúc này đây, tự nhiên liền lấy thất bại chấm dứt.



Lăng Vu Đề VS Tạ Ức Chi



Lăng Vu Đề toàn bại...




Biểu tình Lăng Vu Đề như vậy làm Điền Mật xác định hoài nghi cho tới giờ của mình, bà tiến lên kéo tay Lăng Vu Đề: "0051, nếu cô tới, vì sao không nói cho tôi? Cô không phải tới gặp tôi sao?"



Gặp người?! Gặp người làm gì?! Người trừ bỏ là mẹ của đối tượng mà ta công lược, còn có cái thân phận khác sao?!



Vì, vì sao, lại biết thân phận chân thật của cô?!



"Người, là, ai?" Lăng Vu Đề có chút gian nan mở miệng hỏi.



Cái này làm Điền Mật ngây ngẩn cả người, bà là ai? 0051 hỏi bà là ai?



"Cô không biết tôi? Tôi là Điền Mật nha! Điền Mật ký chủ của cô nha!"



Chẳng lẽ bà già rồi, 0051 liền không nhận ra sao?



"Ký chủ của tôi?!" Trời ạ, thế nhưng cô lại có thể ở trong thế giới nhiệm vụ mà đụng phải ký chủ của mình.



Ba ngàn thế giới, thế nhưng có thể khéo như vậy, liền ở trong một thế giới đụng phải ký chủ của mình!?



Lại còn có thể khéo đến mức, công lược giả đã từng là ký chủ của cô, là ma ma của đối tượng cô phải công lược?!



"Khụ, xin lỗi, hệ thống tôi bị cách thức hóa, đối với ký ức khi tôi đã từng mang những công lược giả, toàn bộ bị tiêu trừ."



Lăng Vu Đề hơi mang theo ý xin lỗi nhìn Điền Mật đang kích động như thấy thân nhân đã thất lạc nhiều năm.



"Cách thức hóa? Tiêu trừ ký ức? Nói cách khác, hiện tại cô không nhớ rõ tôi?"



Lăng Vu Đề gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi không nhớ rõ."



Điền Mật có chút mất mát cùng khổ sở, rốt cuộc bà đã từng cùng 0051 đi qua nhiều thế giới như vậy, nói là sống nương tựa lẫn nhau cũng không quá.



Nhưng mà hiện tại, nhớ rõ những điều đó chỉ có bà.



Không, bà cũng có rất nhiều điều không nhớ rõ.



Thời gian càng lâu, đối với các thế giới đã trải qua, gặp càng nhiều người, liền quên càng nhiều.



Aya: Giờ đang luyện lại bộ Nam chủ là của ta:))))), thương Điền Mật quá